CẢNH BÁO RUNG ĐỘNG

Đêm đó, Tống Linh Linh nằm trong vòng tay Giang Trục ngủ không được yên ổn mấy.

Tất nhiên không chỉ mình cô, ngay cả Giang Trục cũng bị cô giày vò mà không ngủ được bao nhiêu.

Tống Linh Linh là người có kỳ kinh nguyệt thường xuyên kéo dài, đặc biệt là khi diễn Tô Vãn cô giảm béo quá độ, cơ thể trở nên suy nhược.

Một khi cơ thể suy nhược, kỳ kinh nguyệt sẽ càng khó chịu hơn.

Trước đây ở nhà, cô có thể đau đến nỗi lăn lộn trên ghế sô pha.

Lần ấn tượng sâu sắc nhất của Tống Linh Linh là, cô thức dậy lúc nửa đêm vì đau đớn. Tống Minh Viễn và bà Tống nửa đêm chăm sóc cô, một người châm kim, một người ngâm chân cho cô.

Đến khi cô dễ chịu hơn một chút, trời cũng đã sáng lên.

Đêm nay cũng không khác nhiều lắm so với hôm đó.

Khác biệt duy nhất chính là, cô có thêm một người ở bên cạnh cô, chăm sóc cô.

Khi ánh ban mai chiếu vào từ cửa sổ, Tống Linh Linh mở mắt ra nhìn người vừa đi vào giấc ngủ ở bên cạnh.

Mãi đến hơn bốn giờ bụng của cô mới đỡ hơn một chút, Giang Trục bị cô giày vò cả đêm, sau khi xác định cô đã khá hơn nhiều, mới ôm cô cùng nhau ngủ.

Nhìn khuôn mặt của Giang Trục, Tống Linh Linh nghĩ đến khuôn mặt sa sầm của anh khi anh nhìn thấy cô khó chịu.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người kỳ kinh nguyệt đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Tống Linh Linh ngăn cản anh, nói với anh, sau kỳ kinh nguyệt cô sẽ không sao, có lẽ bây giờ cô đã được Giang Trục đưa đến bệnh viện.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh nhịn không được mà giơ tay muốn sờ anh một chút, sau đó dùng sức ôm lấy anh.

Không có lý do.

Ngay lúc này, cô rất muốn làm như vậy.

Nghĩ như vậy, cô cũng làm như vậy.

Nhưng cô không ngờ rằng, tay cô vừa cử động Giang Trục đã mơ màng mở mắt ra, khàn giọng lo lắng hỏi cô: “Còn đau không?”

Vừa dứt lời, bàn tay rộng lớn của anh phủ lên bụng dưới của cô, “Túi chườm nóng hình như hơi lạnh rồi.”

Giang Trục nói, rời giường, “Anh đi hâm nóng lại.”

Tống Linh Linh căn bản là không kịp ngăn cản, anh đã rời khỏi giường, đi rót đầy túi chườm nóng cho cô.

Nhìn bóng lưng đi xa của anh, Tống Linh Linh khẽ chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười.

Trong một khoảnh khắc, sự thỏa mãn lấn át đau đớn.

Khi Giang Trục quay lại, vẻ mặt cô trông càng hạnh phúc.

Anh dừng một chút, đặt túi chườm nóng vào bụng dưới của cô để sưởi ấm, nói nhỏ, “Đỡ hơn chút nào không?”

“Tốt hơn rất nhiều.” Tống Linh Linh nhìn anh, “Em đi nhà vệ sinh.”

Giang Trục: “Được.”

Từ toilet đi ra, Tống Linh Linh nhìn người đang đợi mình ở cửa, có chút buồn cười.

“Anh đứng ở chỗ này làm gì? Không phải là sợ em đau ngất ở trong đó chứ?”

Cô tùy ý trêu chọc, không ngờ rằng Giang Trục lại nghiêm túc gật đầu, “Đã từng có tình huống như vậy sao?”

Tống Linh Linh nhớ lại, “Cấp ba từng có một lần.”

Nhưng Tống Linh Linh không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Điều duy nhất cô nhớ kỹ là cô đúng là đã được đưa đến bệnh viện vì đau bụng kinh rồi ngất đi.

Nghe cô nói như vậy, Giang Trục đưa tay sờ đầu cô một cái, “Ngủ tiếp sẽ không sao nữa.”

Tống Linh Linh cong môi: “Anh ngủ cùng với em.”

“Tất nhiên rồi.”

Hai người lại leo lên giường, Tống Linh Linh cuộn mình trong lòng Giang Trục, cảm nhận được nhiệt độ không ngừng truyền đến từ cơ thể anh, lại chìm vào giấc ngủ.

Giang Trục cũng như vậy.

Ngoài cửa sổ sắc trời càng ngày càng sáng, trong phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh hai người hít thở.

Yên tĩnh và tốt đẹp.

-

Khi Tống Linh Linh mở mắt ra lần nữa, đã một giờ chiều.

Ngủ một giấc, cô cảm thấy mình đã khôi phục hơn một nửa thể lực.

Người bên cạnh không biết đã dậy từ khi nào, cũng không biết đã đi đâu rồi.

Tống Linh Linh đưa tay sờ chỗ Giang Trục đã ngủ, nhiệt độ đã không còn nữa.

Cô dụi dụi mắt, lật người, cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh.

Tống Linh Linh: “Anh ở ngoài sao?”

Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của Giang Trục.

Tống Linh Linh theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy người mặc đồ ở nhà đang đẩy cửa vào.

Giang Trục cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh.

“Ngủ ngon không?”

Tống Linh Linh gật đầu, “Anh dậy lúc mấy giờ thế?”

Cô ngồi xuống, “Sao lại không gọi em dậy?”

Giang Trục thấy mặt cô hồng hào hơn, lông mày nhíu chặt của anh hơi giãn ra.

“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Anh hỏi xong, mới trả lời cô, “Anh không nỡ.”

Đây là lần đầu anh chứng kiến dáng vẻ đau đớn như tối hôm qua của Tống Linh Linh, vất vả lắm cô mới ngủ được thoải mái, sao anh có thể nỡ lòng gọi cô.

Kế hoạch ban đầu của anh là, nếu hai giờ Tống Linh Linh còn chưa dậy, anh sẽ đánh thức cô dậy ăn trưa rồi tiếp tục ngủ.

Anh sợ cô đói.

Nếu như không phải lo nghĩ đến chuyện này, Giang Trục thậm chí sẽ để cô ngủ đến chiều, bù lại cảm giác thiếu ngủ.

“Tốt hơn rất nhiều.” Sợ Giang Trục không tin, Tống Linh Linh nặng nề mà gật đầu, “Thật.”

Giang Trục cười, “Em đói bụng không?”

Tống Linh Linh chớp mắt, “Có hơi đói.”

Giang Trục kéo cô rời giường, “Đi rửa mặt đi, anh đi xào rau.”

“Anh vẫn chưa ăn ạ?” Tống Linh Linh ngạc nhiên.

Giang Trục vuốt mái tóc rối bời của cô, đáp: “Anh cũng mới tỉnh dậy không lâu.”

“.”

Thấy anh như vậy, Tống Linh Linh không nhịn được ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh một cái, “Giang Trục.”

Cảm giác mềm mại truyền đến, thân thể Giang Trục trở nên căng cứng. Thanh âm anh trầm thấp, cụp mi nhìn cô, “Em muốn nói gì?”

Tống Linh Linh khẽ nhíu mày, “Không có gì.”

Cô thành khẩn, “Chỉ là muốn gọi tên anh.”

Giang Trục mỉm cười, “Có thể tự mình đi rửa mặt không?”

Tống Linh Linh vốn định nói có thể, nhưng lời nói vừa đến bên miệng, cô lại thay đổi, “Không thể, anh ôm em đi.”

Giang Trục cầu còn không được.

Ôm vào phòng tắm, Giang Trục giống chăm sóc trẻ nhỏ, hỏi cô, “Có muốn anh bóp kem đánh răng cho em không?”

Tống Linh Linh: “Nếu anh không chê phiền.”

Giang Trục: “Không phiền.”

Bóp kem đánh răng cho Tống Linh Linh, sau khi đưa cho cô, anh nói: “Anh sang phòng bếp trước, em cần gì thì lập tức gọi anh.”

Tống Linh Linh cười, “Anh mau đi đi, những chuyện này em có thể tự mình xử lý.”

Nghe cô nói như vậy, Giang Trục mới an tâm nhấc chân đi ra ngoài.

Sau khi người rời đi, Tống Linh Linh đang đánh răng, nhịn không được bật cười.

Từ ngày yêu nhau với Giang Trục, cô đã biết yêu dương rất tốt. Cho đến hôm nay. Cô cảm thấy yêu đương thật sự rất rất tốt.

Yêu đương với người mình thích và cũng thích mình, có lẽ là điều may mắn nhất trên đời.

...

-

Tống Linh Linh rửa mặt xong đi ra, Giang Trục đã nấu xong hai món ăn.

Ngửi thấy mùi thơm, bụng cô bắt đầu kêu lên.

Giang Trục buồn cười nhìn cô, “Thử trước một chút không?”

Tống Linh Linh hai mắt sáng lên, “Em nên thử cái nào trước?”

Giang Trục: “Uống một bát canh trước cho ấm người.”

“... A”

Tống Linh Linh nhận bát canh anh đưa cho, cũng không có ghét bỏ. Cô vẫn khá thích uống canh, chỉ là món ức bò hầm khoai tây cà chua kia lại hấp dẫn cô hơn.

Nhìn bộ dáng thèm ăn của cô, Giang Trục nói: “Uống canh xong có thể ăn ức bò.”

Tống Linh Linh đành phải đồng ý, “Được.”

Cô sờ sờ cái bụng trống rỗng của mình, nói ra lời nói hào hùng, “Em cảm thấy hôm nay có thể ăn hai bát cơm.”

Giang Trục: “...”

Anh liếc cô một cái, “Mỏi mắt mong chờ.”

Tống Linh Linh: “.”

Sao cô lại cảm thấy, Giang Trục có chút coi thường cô đây.

Giang Trục thật sự không phải là coi thường cô, chỉ là anh biết rất rõ tính tự chủ và thói quen ăn uống của Tống Linh Linh. Cô là người khi ăn no tám phần rồi thì sẽ không ăn nữa, mà tám phần no của cô chỉ có nửa bát cơm.

Đợi mười phút, Giang Trục đã làm xong ba món ăn và một món canh.

Ức bò hầm khoai tây và cà chua, cá hấp, cải rổ xào và canh gà, đều là món Tống Linh Linh thích ăn.

Sau khi nếm thử từng món một, Tống Linh Linh giơ ngón tay cái lên khen Giang Trục.

Cô phải thừa nhận rằng, tay nghề của Giang Truc thực sự rất tốt.

Giang Trục nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, chậm rãi nói: “Ăn nhiều một chút.”

Tống Linh Linh miệng đầy đồ ăn, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ăn cơm xong, Tống Linh Linh bị Giang Trục yêu cầu đến trên ghế sa lon ngồi. Tống Linh Linh không có cách gì, chỉ có thể đồng ý.

Cô ôm gối, nhìn người đang thu dọn bát đ ĩa cách đó không xa.

Cuối cùng biết vì sao lại có người nói, khi người đàn ông nấu cơm và dọn dẹp lại đẹp trai giống lúc anh đang làm việc.

Tại thời khắc này, cô có một cảm giác như vậy.

Thu dọn xong, Giang Trục ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Có muốn xem phim hay không?”

“Không xem.”

Tống Linh Linh nâng cằm, “Em phải đọc kịch bản.”

Mấy ngày nữa cô sẽ vào đoàn phim, cô phải học thuộc kịch bản sớm. Lúc trước bởi vì đang quay phim nên cô không có nhiều thời gian đọc kịch bản mới, cũng không dám đọc nội dung kịch bản của bộ phim khác khi đang quay một bộ phim.

Cô sợ mình sẽ bị nhầm lẫn.

Giang Trục đưa cho cô kịch bản đang đặt ở một bên, “Em xác định em khỏe hơn rồi chứ?”

Tống Linh Linh bật cười: “Không sao đâu.”

Cô nói, “Cơ bản là đau nhức nửa ngày thì hết rồi.”

Nghe cô nói nhẹ nhàng như vậy, Giang Trục cau mày. Anh nhìn cô chằm chằm một lát, “Không chịu được thì nghỉ ngơi đi.”

Tống Linh Linh cong môi, “Em biết rồi.” Cô nhìn anh, “Hôm nay anh định làm gì?”

Giang Trục: “Ở bên bạn gái.”

“...”

Tống Linh Linh: “Ngoài việc ở bên bạn gái.”

Giang Trục cười nói, “Biên tập gửi cho anh một đoạn video, lát nữa anh nhìn xem.”

Nghe vậy, Tống Linh Linh hai mắt sáng lên, “Em có thể xem cùng anh không?”

Giang Trục nhíu mày, “Dùng thân phận gì?”

“...?”

Tống Linh Linh khó hiểu nhìn anh, “Ý là sao ạ.”

Giang Trục: “Còn chưa phải là bộ phim hoàn chỉnh, em dùng thân phận là nữ chính, thì tạm thời anh không thể cho em xem.”

“Nếu là bạn gái thì sao.” Tống Linh Linh hỏi.

Giang Trục: “Cái này thì có thể.”

Tống Linh Linh nghẹn họng im lặng một lúc, suy nghĩ, “Quên đi, em không muốn đi cửa sau.”

Cô có tố chất chuyên nghiệp, “Em đợi có thành phẩm thì lại xem.”

Giang Trục: “...”

Anh không ngờ Tống Linh Linh không có chút đấu tranh nào đối với việc này. Anh không nói gì, đưa tay nhéo nhéo giữa hai lông mày, “Chắc chắn chứ?”

Tống Linh Linh: “Vô cùng chắc chắn.”

Tống Linh Linh là người đã nói thì có thể làm được.

Khi cô cầm lấy kịch bản, Giang Trục đang ngồi bên cạnh cô ấn mở video và xem, cô kiên trì không nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh.

Nhưng sau khi nghe âm thanh từ máy tính của Giang Trục, Tống Linh Linh cố nhịn, cuối cùng vẫn không thể kìm được mà quay đầu nhìn anh.

“Đạo diễn Giang.”

Nghe được xưng hô thế này, Giang Trục ngước mắt lên, “Hả?”

Tống Linh Linh vuốt vuốt lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đeo tai nghe không?”

Giang Trục biết rõ còn cố hỏi: “Ầm ĩ đến em à?”

Tống Linh Linh: “Gần như là vậy.”

Không ầm ĩ đến cô, nhưng nếu Giang Trục vẫn còn mở loa ngoài thì cô không thể đảm bảo rằng cô sẽ không nhìn trộm.

Nghĩ vậy, Tống Linh Linh tủi thân nói: “Anh đừng dụ em.”

Giang Trục dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt của cô vào lúc này, hơi nhếch môi, “Muốn xem thì xem.”

“Vậy thì không được.” Tống Linh Linh vẫn có ranh giới cuối cùng, “Em nói không xem thì sẽ không xem, Từ Mãn bọn họ đều không xem, em xem trước thì không tốt lắm.”

“Từ Mãn?”

Giang Trục nhìn cô, “Sao em lại biết Từ Mãn chưa xem?”

“?”

Tống Linh Linh khó hiểu nhìn anh, “Chẳng lẽ Từ Mãn đã xem?”

Giang Trục: “Không có.”

Tống Linh Linh chớp mắt, “Vậy vừa nãy anh?”

Giang Trục vẻ mặt không đổi, “Thuận miệng nói.”

“A.” Tống Linh Linh nhướng mày, giọng điệu kéo dài, nói thẳng: “Em thấy là anh thuận miệng ghen.”

“...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi