CẢNH BÁO RUNG ĐỘNG

Buổi tối, Giang Trục ăn cơm ở nhà họ Tống rồi mới về lại nhà họ Giang.

Vào phòng, Nhậm Nhu đã túm lấy anh hỏi không ít vấn đề. Đại khái hỏi xoay quanh hôm nay anh thể hiện thế nào, rốt cuộc có thể thuận lợi cưới bạn gái về nhà làm vợ hay không.

Vì tết đến nên Thẩm Điệp và Giang Du Bạch cũng trở về nhà cũ nhà họ Giang bên này.

Nghe câu hỏi Nhậm Nhu nói đến, hai vợ chồng buồn cười, vẫn luôn đứng bên cạnh xem trò vui.

Thỉnh thoảng, Thẩm Điệp còn kẻ xướng người họa phối hợp với Nhậm Nhu, truy hỏi Giang Trục.

Giang Trục không còn cách nào, chỉ có thể trả lời đúng sự thật.

Anh biết, nếu mình không nói rõ, đêm nay hai người này sẽ không bỏ qua cho mình.

Hỏi hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Nhậm Nhu lo lắng nói: “Bố mẹ Linh Linh đối xử tốt với con như vậy, mẹ cũng phải đối xử với Linh Linh tốt hơn.”

Bà hỏi Thẩm Điệp: “Con thấy quà gặp mặt mẹ chuẩn bị lúc trước có ít quá không? Có nên thêm một bộ trang sức không?”

“…”

Thẩm Điệp suy nghĩ: “Thật ra cũng hòm hòm rồi ạ, lần đầu gặp mặt mẹ tặng quà quá mắc tiền cho Linh Linh, em ấy sẽ bị áp lực.”

Dứt lời, Thẩm Điệp nói: “Nhưng thể chất Linh Linh hơi yếu, ngọc tốt cho người lắm, hay là mẹ thêm một cái vòng ngọc đi?”

Giang Trục nghe hai người nói chuyện, mí mắt nhảy dựng thật mạnh.

“Mẹ.” Anh nhìn về phía hai người: “Đừng khiến Linh Linh áp lực quá.”

Nhậm Nhu xua tay với anh: “Mẹ biết rồi.”

Bà cân nhắc, hỏi Thẩm Điệp: “Vậy được rồi, con đi chọn với mẹ, thẩm mỹ của người trẻ các con khá giống nhau.”

Cuộc trò chuyện của hai người, căn bản không để ý đến Giang Trục bên cạnh.

Giang Trục bất đắc dĩ, ngồi xuống một bên sô pha, dùng mũi chân chạm Giang Du Bạch bên cạnh, nhỏ giọng: “Anh không quản vợ anh à?”

Giang Du Bạch liếc anh một cái: “Anh quản được chắc?”

“…”

Hai anh em liếc nhau, Giang Trục gửi một ánh mắt đồng cảm cho Giang Du Bạch.

Giang Du Bạch thản nhiên nhận lấy, an ủi anh: “Qua một thời gian nữa chú cũng sẽ giống như anh thế thôi.”

Giang Trục giơ tay day trán: “Mượn lời tốt đẹp của anh.”

Giang Du Bạch ngoài cười trong không cười: “Khách sáo.”

Hai anh em khách sáo một lúc, Nhậm Nhu và Thẩm Điệp cuối cùng cũng kết thúc cuộc thảo luận.

Sau khi thảo luận xác định xong, Nhậm Nhu mới hỏi Giang Trục: “Con thấy Linh Linh có thích không?”

Giang Trục bất ngờ vì bà còn có thể nhớ tới mình, suy nghĩ rồi nói: “Đồ mẹ tặng, em ấy sẽ thích hết.” Anh nhìn về phía Nhậm Nhu, tế nhị nói: “Nhưng con thấy ——”

Câu tiếp theo còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Nhậm Nhu cắt lời.

“Vậy được.”

Chuyện khác với bà mà nói, không quan trọng đến thế.

Giang Trục nghẹn lại.

Giang Du Bạch đưa cho anh một ánh mắt đồng cảm.

-

Tống Linh Linh và Giang Trục vẫn chỉ là quan hệ người yêu đơn giản, cho nên vào năm mới, hai người vẫn ở nhà mình.

Nhưng đến đêm giao thừa, đoàn người Giang Trục và Giang Du Bạch đến đón Tống Linh Linh, một đám người đến ngoại ô đốt pháo hoa đón năm mới.

Trong thành phố bị cấm, họ chỉ có thể ra vùng ngoại ô.

Đón giao thừa xong, mùng một năm mới Tống Linh Linh đến nhà họ Giang.

Trên đường đi, cô còn rất hồi hộp.

Nhưng vào nhà chưa được năm phút, cô không còn hồi hộp nữa.

Mẹ Giang Trục so với tưởng tượng của cô hay lời miêu tả của Thẩm Điệp, còn trẻ trung thú vị hơn nhiều.

Chưa bao lâu, ba người đã trò chuyện với nhau.

Giang Trục Giang Du Bạch cùng với người bố của anh, đã bị phớt lờ hoàn toàn.

Ba người hai mặt nhìn nhau, trong mắt từng người đều thấy được sự đồng cảm dành cho đối phương.

Người một nhà, quả nhiên phải đi đều với nhau.

……

Ăn trưa rồi ăn tối ở nhà Giang Trục xong, Tống Linh Linh về nhà.

Lúc cô sắp đi, Nhậm Nhu còn vô cùng không nỡ, kéo tay cô hăng hái nói: “Sau này Linh Linh không bận thì tới nhà ăn cơm nhé, cứ tới nhà chơi, bác lúc nào cũng ở nhà.”

Bà giơ điện thoại: “Chúng ta còn có thể liên lạc qua Wechat.”

Tống Linh Linh cong môi cười: “Được ạ.”

Nhậm Nhu hắng giọng, vỗ mu bàn tay cô: “Làm việc cũng đừng để mệt quá, bảo Giang Trục chăm lo thật tốt cho con.”

Tống Linh Linh đồng ý: “Con biết rồi ạ, cô và chú cũng phải chú ý sức khỏe nhé.”

“Yên tâm đi.”

Giang Trục nghe cuộc đối thoại của hai người, nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của hai người, anh che miệng ho nhẹ: “Mẹ, bọn con phải đi rồi.”

Nhậm Nhu liếc anh một cái: “Con đi đi.”

Giang Trục cười bất đắc dĩ: “Con có thể đi, nhưng mẹ trả bạn gái lại cho con được không?”

“…”

Nhậm Nhu cứng họng, hừ nhẹ nói: “Chỉ con có bạn gái chắc?”

Giang Trục nhướng mày, tràn trề tự tin: “Đúng vậy.”

Nhậm Nhu đang định lên tiếng phản bác, nghĩ lại trước mắt cái nhà này đúng là chỉ có Giang Trục có bạn gái.

Nói đến đây, bà chỉ có nuốt lời đã đến miệng về lại.

Bà quay đầu nhìn về phía Tống Linh Linh: “Cô nghe nói một thời gian nữa con và Giang Trục sẽ quay chương trình giải trí hả?”

Tống Linh Linh sửng sốt, không nghĩ tới Giang Trục lại nói chuyện này với họ.

Nhắc tới, cô còn hơi lo lắng.

“Vâng, công việc ạ.”

Thấy dáng vẻ lo lắng của Tống Linh Linh, Nhậm Nhu cười nói: “Được, vậy cô sẽ đón chờ chương trình giải trí hai đứa tham gia phát sóng.”

Dứt lời, bà quan sát Giang Trục bên cạnh, ghé sát tai Tống Linh Linh nhỏ giọng nói: “Trước tiên khi quay chương trình con phải rèn luyện cho nó thật kỹ, để nó khỏi lười biếng trong việc chăm sóc con mỗi ngày.”

Tống Linh Linh ngẩn ra.

Ánh mắt Nhậm Nhu dịu dàng nhìn cô: “Về nhà chú ý an toàn, có việc cứ tìm tới cô.”

Tống Linh Linh hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Dạ, cảm ơn cô.”

Cô ôm Nhậm Nhu: “Chờ con làm việc xong sẽ đến thăm cô và chú nữa ạ.”

Vẻ mặt Nhậm Nhu vui lên, cười ha ha nói: “Nói lời giữ lời.”

“…”

Hai người bịn rịn ở cửa một lúc lâu.

Chờ khi Tống Linh Linh và Giang Trục thật sự ngồi trên xe rồi, thì đã là nửa tiếng sau.

Chiếc xe rời khỏi nhà họ Giang.

Giang Trục nghiêng đầu nhìn người đang cong môi bên cạnh, cười trầm: “Cảm thấy thế nào?”

Tống Linh Linh quay đầu: “Mẹ anh thú vị hơn anh.”

Giang Trục: “.”

Nhìn cái mặt cạn lời của Giang Trục, Tống Linh Linh cười nói: “So với suy nghĩ của em, bố mẹ anh đều dễ chung sống hơn một chút.”

Mẹ Giang Trục, có cảm giác hơi giống thiếu nữ.

Tính tình nhẹ nhàng, suy nghĩ trẻ trung. Bà nói chuyện với Tống Linh Linh hay Thẩm Điệp đều không tỏ vẻ bề trên gì, bà đặt bản thân mình vào giai đoạn tuổi như hai người bọn cô để nói chuyện.

Còn bố Giang Trục, thật ra Tống Linh Linh không nói chuyện nhiều với ông.

Nhưng chỉ vài câu của ông đã có thể cảm nhận được, ông nghiêm túc nhưng lại không phải bề trên cố chấp không nói lý trong đại gia đình. Nếu không, Giang Trục cũng không thể đi trên con đường làm đạo diễn này được.

Nói chung, Tống Linh Linh rất thích người nhà của Giang Trục.

Giang Trục cong môi cười: “Không lừa em đúng không.”

Tống Linh Linh nhìn anh một cái: “Trước khi gặp vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp, em sợ bố mẹ anh không thích em.”

Giang Trục nhướng mày, “Còn bây giờ?”

“Bây giờ?” Tống Linh Linh nghiêng đầu, yểu điệu cười nhẹ, “Em xác định được bố mẹ anh thích em hơn thích anh.”

Giang Trục: “…”

Không hiểu sao, câu này nghe hơi nhói tim.

Nhưng anh rất vui, bố mẹ anh có thể cho Tống Linh Linh cảm giác đó. Nói vậy, Tống Linh Linh sẽ không căng thẳng, cũng không cần có nhiều chuyện lo lắng không đâu.

Bỗng dưng, Giang Trục nghe được Tống Linh Linh gọi: “Giang Trục.”

Giang Trục nhìn cô.

Tống Linh Linh nâng cánh tay, lộ ra chiếc vòng ngọc trên cổ tay: “Cái vòng này cùng quà phía sau.” Cô chỉ ra đằng sau: “Có phải hơi mắc tiền quá rồi không?”

Giang Trục chững lại, không chút do dự nói: “Không mắc, mẹ anh nói rất rẻ.”

“?”

Tống Linh Linh liếc anh một cái, lại nhìn chiếc vòng trong tay.

Tuy cô không nghiên cứu về ngọc nhiều, nhưng chiếc bị Nhậm Nhu nhét vào tay này, cô nhìn sơ qua một cái đã có thể đoán được, giá trị khá xa xỉ.

“Mẹ anh nói rất rẻ là rẻ bao nhiêu.” Tống Linh Linh khéo léo hỏi.

Giang Trục im lặng, vốn định dùng hình dung thật tế nhị. Nhưng bỗng nhiên không hình dung ra nổi.

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, nở nụ cười trước.

“Có phải anh phát hiện ra rằng, không nói được câu trái lương tâm không?”

Giang Trục: “Không phải.”

Anh nhìn về phía Tống Linh Linh, sâu xa mà nói: “Bỗng nhiên anh phát hiện ra anh cũng không biết giá của chiếc vòng tay này.”

“…”

Giang Trục nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của cô, an ủi nói: “Sớm muộn gì cũng đều là của em, em không cần áp lực quá.”

Anh nói: “Em biết khi Thẩm Điệp và anh trai anh kết hôn, mẹ anh đã tặng gì cho cậu ấy không?”

Tống Linh Linh đúng thật là không biết.

Cô tò mò: “Cái gì?”

Giang Trục: “Một chiếc du thuyền.”

Tống Linh Linh: “…”

Cô im lặng không nói một lúc, rồi đột ngột thốt một câu: “Hình như em thật sự đã quen được một người bạn trai nhà giàu.”

Câu này cô thường nhìn thấy trên mạng.

Chẳng qua Tống Linh Linh chưa từng để trong lòng lắm. Bởi vì cô chưa từng cảm thấy mình trèo cao với tới Giang Trục, bản thân cô và Giang Trục tới với nhau cũng không phải vì tiền của anh, hay vì bối cảnh gia đình anh.

Hai người họ, đơn giản là vì thích, sau đó ở bên nhau.

Về phần tiền bạc và điều kiện gia đình khác biệt, Tống Linh Linh chưa từng xem là chuyện quan trọng.

Giang Trục có tiền, nhà họ Giang rất giàu có.

Nhưng cô cũng không kém.

Bố mẹ cô một người là bác sĩ một người là giáo viên, kể ra còn có thể tính như dòng dõi thư hương, cô thật sự không cảm thấy mình và Giang Trục có sự chênh lệch.

Cho đến lúc này, lại loáng thoáng cảm thấy có một chút.

Giang Trục chững lại: “Ấm ức cho em rồi.”

Tống Linh Linh: “Dạ?”

Cô không hiểu gì.

Giang Trục cũng mượn câu trên mạng để ghẹo: “Phải chịu đựng bạn trai thường xuyên, còn bị bạn trai quản chế.”

Tống Linh Linh nghe, cười xì một tiếng.

Hoàn cảnh trên mạng quá phức tạp, hai người họ thường xuyên nhìn thấy các tin nóng về mình trên Weibo. Có tin nóng nói như thật.

Chuyện Giang Trục đề cập đến, là khi hai người chán quá làm tổ trên sô pha đã lên mạng xem.

Lúc ấy là một blogger đăng tin.

Nói một tiểu hoa đang nổi cùng bạn trai của mình, nhìn thì như rất đằm thắm, nhưng thực ra chênh lệch của hai người quá lớn, tiểu hoa ở cạnh bạn trai vẫn luôn trong trạng thái ấm ức. Cô phải chăm sóc bạn trai mọi lúc, còn phải nói chuyện thuận theo tính cách bạn trai.

Tính tình bạn trai cô không tốt lắm, trước kia đã mắng không ít người khóc, trong đó còn bao gồm cả tiểu hoa này.

Tin nóng do blogger này tung ra có hướng chỉ quá rõ ràng.

Tống Linh Linh và Giang Trục cũng không bất ngờ khi nhìn thấy tên viết tắt của hai người trong khu bình luận.

Lúc nhìn thấy, đầu tiên là Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn Giang Trục, sau đó cúi đầu nhìn đôi tay kia của Giang Trục đang nắn chân, mát xa cho mình.

Có khoảnh khắc đó, cô hơi nghi ngờ cuộc sống.

Tống Linh Linh nghĩ, nếu blogger đổi thân phận “nhẫn nhục chịu đựng” của hai người một chút, có lẽ cô sẽ thật sự sẽ tự kiểm điểm lại mình một chút.

Đáng tiếc là, không có tài khoản blogger, bọn họ sẽ không cảm thấy Giang Trục là người bạn trai biết săn sóc.



Thấy cô cười, Giang Trục thở phào nhẹ nhõm.

Anh cũng cong cong môi theo, hỏi: “Còn áp lực nữa không?”

Tống Linh Linh im lặng một lúc, khẽ lắc đầu: “Hình như hơi không cần thiết.”

Giang Trục nhéo tay, nhấn mạnh: “Là vô cùng không cần thiết.”

Tống Linh Linh nhịn cười: “Em biết rồi.”

Cô dỗ dành người bên cạnh, “Nhưng em vẫn cần một ít thời gian thích ứng, được không ạ?”

Giang Trục gật đầu.

-

Năm mới, Tống Linh Linh nghỉ mười ngày. Hôm nay là mùng ba tết, cô còn cùng Giang Trục đến khu nghỉ dưỡng trên núi gần đó chơi mấy hôm, ngâm suối nước nóng mà cô luôn muốn ngâm.

Ngâm suối nước nóng xong về đến nhà, bọn họ phải chuẩn bị ghi hình cho chương trình giải trí sắp tới.

Nhưng trước khi quay, Tống Linh Linh còn liên tục chạy đến mấy thành phố, gấp rút quay quảng cáo, gấp rút chụp tạp chí, còn vội vàng tuyên truyền cho nền tảng.

Hôm nay, Tống Linh Linh đột ngột được Đường Vân Anh báo là chương trình cô ghi hình chung với Giang Trục sắp tới lúc công bố.

Trên mạng bắt đưa đưa tin nóng hổi.

Có người nói gameshow dành cho vợ chồng người yêu, có một cặp rất hot sẽ tham gia.

Lúc Tống Linh Linh lên mạng xem, nhìn thấy không ít người đoán ra cô và Giang Trục.

Đồng thời, fans cô và fans Giang Trục đều bảo đối phương về nhà ngủ thì thực tế hơn.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Tống Linh Linh phải quay một bộ phim điện ảnh sắp được công bố, mà Giang Trục đã từng nói không thích lên gameshow. Anh cũng không cần lên gameshow.

Chỉ mỗi fans CP rừng trúc mỗi ngày đều mong sao mong trăng, mong chuyện này là thật.

Dù là giả, họ cũng muốn cắn hai miếng đường.

Thật sự đã một thời gian rồi họ không thấy đôi tình nhân nhỏ này chung khung hình.

Tống Linh Linh lên mạng lướt hết tin tức, cô thấy buồn cười.

Cô hỏi Lâm Hạ: “Chị và Giang Trục thật sự đã lâu lắm rồi không cùng xuất hiện trước mặt công chúng sao?”

Lâm Hạ: “Đúng vậy.”

Cô ấy nhìn cô: “Tối nay đạo diễn Giang sẽ tới đón chị ạ?”

Giờ bọn họ ở Nam Thành, tối mới về.

Tống Linh Linh cũng không xác định lắm.

Vì để quay gameshow, gần đây Giang Trục cũng hơi bận.

Gameshow này của họ, là vợ chồng hay người yêu sống với nhau hơn nửa tháng, sau đó lại qua cắt ghép, biên tập thành mười hai tập, chiếu ra trước mặt mọi người.

Nhưng lúc ký hợp đồng, tổ chương trình cũng đã báo cho họ, tất cả video quay hơn nửa tháng này nếu không chiếu trên TV, xong xuôi sẽ chiếu hết trên app video.

Cái này coi như sức thu hút mãnh liệt của chương trình.

Bây giờ đa số cuộc sống của cư dân mạng đều buồn tẻ nhàm chán, thích nhất là xem gameshow. Mà có một số giang cư mận đặc biệt thích gameshow phát sóng trực tiếp không cắt ghép gì hết.

Suy xét đến việc số lượng phát sóng trực tiếp quá lớn, chương trình của Tống Linh Linh không phát sóng trực tiếp, nhưng sẽ có phim hoàn chỉnh còn nguyên chiếu cho mọi người.

Tống Linh Linh và Giang Trục không ngại, thậm chí còn hơi mong chờ.

……

Nghĩ ngợi, Tống Linh Linh gửi tin nhắn cho Giang Trục.

Tống Linh Linh: [Đạo diễn Giang~]

Giang Trục: [Tối nay em về à?]

Tống Linh Linh: [Đúng ạ!]

Giang Trục: [Anh đi đón em.]

Tống Linh Linh: [Vâng.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi