CÁNH ĐỒNG HOANG VU - TÔI NGHE NÓI

Cảnh sát Trình:

Dường như có điều gì đó không ổn lắm... Nơi này vẫn rất an toàn, và không có chuyện gì bất thường xảy ra. Mỗi ngày đều trôi qua một cách êm đềm, đến nỗi tôi quen thuộc với nhà Sắt như thể đây là nhà của mình vậy... Tuy nhiên tôi vẫn luôn cảm thấy không ổn.

Nếu như muốn kể đến một điều bất thường thì đó chính là việc tôi đang gầy đi. Không, anh không được cười! Đây không phải là chuyện con gái quá để ý đến dáng người, mà là sự quan sát cẩn thận của tôi!

Tôi biết rằng ở trong môi trường khép kín thì con người sẽ dần sinh buồn chán, cộng với việc ít vận động và những lý do khác thì có thể khiến cân nặng giảm xuống. Lúc tôi phát hiện ra quần áo trở nên rộng hơn thì đã bắt đầu chú ý vào chuyện ăn uống hơn, hơn nữa từ xưa đến giờ tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy dễ đói như vậy. Dù thế, cơ thể tôi vẫn nhanh chóng gầy đi, và tôi có thể thấy rõ được các mạch máu trên tay nổi lên như rắn bò. Khung xương thì hiện rõ dưới lớp da, sắc nhọn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đâm rách da vậy.

Tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi cứ ăn liên tục, thậm chí ăn cả đồ chưa được nấu chín, ăn ngấu nghiến như người đã bị bỏ đói lâu năm. Vậy mà tôi vẫn không cảm thấy no. Lẽ nào thức ăn đã biến mất trong dạ dày của tôi sao?

Minh Thiến

Ngày 10, Tháng ■, Năm 20■■

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi