CẢNH HIÊN

“Sự thật chính là như vậy, ta chỉ muốn biết một chuyện, ngươi đến Lan gia là ý của Tắc Lý Kỳ?”-  Lan Lăng Phong nắm lấy cằm Cảnh Hiên gằn giọng: “Hai tỷ USD, vừa ra tay đã nhiều như vậy, kế tiếp có phải hay không sẽ lấy toàn bộ Lan thị?”

“Con không có, xin ba hãy tin tưởng con…”- Lúc này Cảnh Hiên đã không khống chế được tâm trạng của mình, rơi nước mắt nức nở.

“Hải tỷ USD kia sẽ trả về, sau năm ngày nữa sẽ trả về.”

“Trả về, Tắc Lý Kỳ nghe câu kia sẽ thương tâm biết bao? Gavin và Saric, hai học viên ưu tú nhất của trường huấn luyện đặc biệt, gặp nhau còn làm như không quen biết, không mệt sao?”

 Cảnh Hiên không biết như thế nào giải thích, lý trí đã bị một câu nói kia làm tan rã, thất vọng đến mức không còn muốn giải thích nữa. Mình làm nhiều như vậy, cuối cùng vẫn sẽ bị hoài nghi mà thôi.

“Cút đi, cút ra khỏi cái nhà này, hai tỷ USD kia ta cũng không muốn truy cứu, nể tình mẹ ngươi ta sẽ không giết ngươi. Ngươi lập tức cút cho ta.” -Lan Lăng Phong thét lên.

Cảnh Hiên không hề động, thì thào nói: “Ngài bảo ta đi sao? Ta không có làm cái gì sai, sao phải đuổi ta đi?”

Lan Lăng Phong đã mất đi kiên nhẫn, nắm lấy Cảnh Hiên kéo ra ngoài cửa như ném đi một con mèo nhỏ. Hiên tại đêm đã khuya, trời còn đang mưa lớn. Cảnh Hiên xoay người quỳ xuống cầu xin: “Cầu ngài, cầu ngài tin tưởng ta. Làm một lần nữa xét nghiệm, ta nguyện ý… cầu ngài.”

“Ta không rãnh rỗi cùng ngươi trêu đùa, lão Lý, bắt hắn đuổi ra ngoài cho ta.”

Lan Lăng Phong cũng không quay đầu bước đi, Lý quản gia đến trước mặt Cảnh Hiên khuyên nhủ: “Đại thiếu gia, cậu vẫn nên đi trước đã, ở chỗ này bây giờ không tốt cho cậu.”

“Lý thúc, cho ta ở đây thêm một chút được không?”- Cảnh Hiên lau đi nước mắt, cười nhẹ. Nhìn Cảnh Hiên cười như vậy, Lý quản gia chỉ cảm thấy lòng chua xót: “Ngài tội gì đâu?”

“Lý thúc cám ơn ngài. Ta không sao đâu, trời đang mưa ngài vào trong thôi, ta cũng không muốn ngài nhìn thấy bộ dạng chật vật này.”

Lý quản gia nhìn Cảnh Hiên, thở dài, đi vào trong phòng.

Mưa vẫn rơi, đêm tối, mây đen che mờ tất cả, Cảnh Hiên quỳ nơi đây vô cùng cô độc, quần áo trên người ướt đẫm, trên mặt không biết là nước mắt vẫn là mưa, hoặc là cả hai đi.

Cảnh Hiên cứ nhìn chằm chằm cửa lớn thẳng đến ánh mắt bị nước mưa bắn vào làm đau đớn mới chớp một cái. Cậu chờ mong ba xuất hiện, chờ mong ba một lần nữa tin tưởng mình. Nhưng là chờ mong đó là vô vọng, ba vẫn không xuất hiện, đón cậu trở về nhà.

“Cút, cút ra khỏi cái nhà này.”

“Ta thật sự bị mù mắt mới đem một con lang sói dưỡng bên người lâu như vậy.”

“Nể tình mẹ ngươi ta sẽ không giết ngươi. Ngươi lập tức cút cho ta.”

Từng câu như từng nhát dao đâm thẳng vào tim Cảnh Hiên. Cậu không chút động đậy dù cho đá cuội dưới sân cấm sâu vào đầu gối đến bật máu. Vô ích, hết thảy đều đã kết thúc, Cảnh Hiên tự nói với mình.

“Bất quá ta không cam lòng, vì cái gì không tin tưởng ta, vì cái gì…”

Trời mưa suốt đêm, Cảnh Hiên cũng quỳ dưới mưa suốt một đêm. Năm giờ sáng, Cảnh Hiên bị thấm lạnh run rẩy, vết thương vai trái chỉ sợ đã nhiễm trùng, truyền đến từng đợt đau đớn.

Có tiếng động, là Lan Lăng Phong từ ngoài đi vào, hình như là vừa trở về lấy vài thứ gì đó. Nhìn thấy Cảnh Hiên vẫn quỳ trong sân nhưng hắn không hề có cảm xúc đi thẳng vào trong, một lát sau liền quay trở ra mạng theo một hộp thức ăn cùng vài túi văn kiện.

“Buông tay.”

Lan Lăng Phong không muốn để ý nhưng chợt cảm thấy mình bị kéo lại, là Cảnh Hiên đang túm lấy áo mình, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

“Không phải bảo ngươi cút đi, ngươi còn ở trong đây làm gì?”

“Cầu ngài! Van cầu ngài điều tra lại một lần nữa. Cầu ngài cho ta một chút thời gian, ta sẽ chứng minh mình trong sạch.” – Cảnh Hiên thanh âm khàn khàn yếu ớt, hoàn toàn không còn vẻ trầm tỉnh tự tin như xưa.

Lan Lăng Phong đá một cước, cười lạnh: “Ngươi đã không phải là con ta, còn muốn chứng minh cái gì?’

Cảnh Hiên giãy giụa đứng lên: “Ngài thật sự không nguyện ý tin tưởng ta?”- Ánh mắt tựa hồ còn có thản nhiên chờ mong.

“Ngươi cảm thấy mình còn có tư cách để ta tin tưởng?”- Nói xong Lan Lăng Phong đem áo khoác cỡi ra, ném xuống đất.

“Khoác vào, thật dơ bẩn.”

Thấy Cảnh Hiên không nhúc nhích, Lan Lăng Phong nắm lấy cổ nó: “Ngươi còn không đi, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Bất quá lúc này Cảnh Hiên giơ tay nắm lấy cổ tay Lan Lăng Phong bức ra, cười nói:

“Ta hiểu rồi.”

Chẳng qua nét cười này mang theo bao nhiêu bất đắc dĩ cùng chua xót.

“Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng hối hận vì những chuyện mình đã làm. Nhưng ngày hôm nay ta đã phát hiện ra… chuyện ta hối hận nhất là đã quay về nơi này, đã nhận thức ngươi làm ba của mình. Lan Lăng Phong, ta cho ngươi biết, hiện tại ta tuyệt đối không muốn làm con của ngươi, bởi vì ngươi… không xứng!”

Một lời nói xong, Cảnh Hiên bước thẳng ra cửa lớn Lan gia, bởi vì quỳ một đêm bước đi có chật vật nhưng khí thế vương dã toát ra vô cùng mạnh mẽ.

Cảnh Hiên là bất khả xâm phạm, Cảnh Hiên cao ngạo, Cảnh Hiên tôn quý. Rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi làm cậu cảm thấy được hạnh phúc. Cậu không quay đầu lại, thẳng đến cảm thấy không kiên trì được nữa mới nép vào một góc tường chậm rãi ngồi bệch xuống, không muốn để người khác nhìn thấy chính mình yếu ớt.

 “Ta làm bao nhiêu chuyện cũng chỉ muốn khiến cho ngài thích ta. Vì một chút tán dương, chuyện không muốn làm ta cũng bức mình đi làm, không nghĩ học cũng bức chính mình đi học… Cuối cùng… ta đổi lấy được cái gì? Hiểu lầm, nghi kỵ, trách đánh. Cho nên rời đi, có lẽ là lựa chọn tốt nhất đi.”

Sau khi rời khỏi, ta nhất định phải làm lại Gavin, một Gavin kiêu ngạo oai hùng!

Cảnh Hiên muốn đứng lên nhưng thân thể đã không nghe lời nữa, ngất xỉu trên mặt đất.

Ngay khi Cảnh Hiên rời đi, Lan Lăng Phong cũng trở lại bệnh viện. Thái độ quyết tuyệt, ánh mắt tràn đầy thất vọng kia phần nào khiến Lan Lăng Phong đau lòng nhưng nghĩ đến những hành động của nó, Lan Lăng Phong chỉ cảm thấy mình không có giết nó đã là rất nhân từ rồi.

Lý quản gia thật sự rất lo lắng cho Cảnh Hiên, nhìn Cảnh Hiên bị thương còn quỳ dưới mưa một đêm, lão cảm thấy không an tâm, quyết định đi ra ngoài, lòng khẩn nguyện: “Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì. Đại thiếu gia chỉ mới vừa đi, nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Lão không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đi theo Lan Lăng Phong nhiều năm, tình trạng như vậy, Lý quản gia mơ hồ đoán được vài phần. Không ngoài sự lo lắng, vừa đi một đoạn ngắn, lão đã nhìn thấy Cảnh Hiên té xỉu ở góc khuất bên đường. Sắc mặt Cảnh Hiên trắng bệnh, đầu nóng rang, trên người còn mang theo vết thương, quần áo xộc xệch nào giống như Đại thiếu gia cao quý ngày nào làm Lý quản gia thật đau lòng. Dù Cảnh Hiên trở về mới được nửa năm nhưng lão thật sự xem cậu như đứa con của mình mà thương yêu.

Lý quản gia nhanh chóng mang Cảnh Hiên đến bệnh viện, căn dặn các bác sĩ chiếu cố rồi nhanh chóng quay về Lan gia, trong nhà còn rất nhiều việc chờ lão xử lý. Lúc lão về đến, Lan Lăng Phong cũng vừa trở lại.

“Lão gia, hôm nay ngài trở về sớm.”

“Ngôn nhi đã tỉnh, ta trở về lấy cho nó chút thức ăn.”

Lan Lăng Phong hơi trầm giọng: “Ngày mai, ông đem hộ chiếu của nó trả lại đi.”

Nghe lời Lan Lăng Phong, Lý quản gia giật mình: “Ngài đã muốn đã biết?”

“Ưm.”

Lan Lăng Phong thản nhiên đáp, nhìn đến Lý quản gia bộ dáng muốn nói lại thôi lập tức nói tiếp.

“Muốn biết ta vì cái gì đuổi nó đi sao?”

“Đại thiếu gia là một đứa nhỏ rất tốt mà lão gia ngài không phải người bất thông tình lý. Mặc kệ Đại thiếu gia phạm lỗi lớn gì, ngài cũng không có khả năng  đuổi cậu ấy đi, trừ phi…”-  Lý quản gia do dự một chút vẫn là nói ra suy đoán của chính mình.

“Trừ phi cậu ấy không phải là chân thực Lan Đại thiếu gia.”

Lan Lăng Phong cười khổ: “Có phải hay không rất buồn cười, ta thế nhưng mang đến cho Lan gia một tai hoạ ngầm. Về sau, coi như chưa từng có con người này, ta chỉ có duy nhất một đứa con là Lan Cảnh Ngôn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi