CẢNH HIÊN

Phòng nghỉ này vẫn không khác xưa, đầy đủ tiện nghi, vật phẩm xa hoa nhưng vô cùng tinh tế trong bày trí, thể hiện sự dụng tâm của chủ nhân. Dù vậy nơi này đối với Cảnh Hiên vẫn thiếu chút nhân tình. Cảnh Hiên tắm rửa vì không để miệng vết thương thấm nước nên tốn không ít thời gian. Vết roi trên lưng không còn chảy máu nữa nhưng vẫn sưng đỏ chói mắt. 

“Không ngờ đây chính là lễ vật cuối cùng ngài dành cho ta.”

Đi vào phòng chứa quần áo, muôn màu muôn sắc với đa dạng kiểu dáng, đa số vẫn mới tinh còn chưa gỡ mạt. Cảnh Hiên chỉ chọn lấy một áo sơ mi trắng điểm hoạ tiết thêu tay đơn giản cùng quần âu đen. Trang phục đơn giản nhưng không che giấu được khí chất vương dã cao quý ngời ngời.

Sòng bạc này chính là Tắc Lý Kỳ và Cảnh Hiên nhất thời nhàm chán xây dựng nên, không nghĩ tới mới vài năm đã phát triển đến trình độ này. Gần đây bởi vì đang mở rộng quy mô kinh doanh, cho nên tài chính có chút khó khăn, tạm thời cố gắng duy trì được cân bằng thu chi. Đa số các quản lý nơi này đều tất bật với công tác của mình, nếu như Cảnh Hiên không đột ngột xuất hiện cũng khó lòng tụ họp đầy đủ. Nhìn đến hàng dài người cung kính chào đón, Cảnh Hiên miễn cưỡng nở nụ cười, không muốn làm bọn họ lo lắng.

“Nhị gia, ngài trở về lại không thông báo một tiếng để chúng ta đến sân bay tiếp đón.”- Arthur- Quản lý cấp cao nhất ở đây cung kính nói.

“Lần này ta chỉ tuỳ hứng trở về, xem như là bất ngờ truy kích một lần đi.”

Mọi người nở nụ cười ngồi xuống cùng Cảnh Hiên uống rượu cùng báo cáo vài thành tích. Vẫn giống như trước đây, chỉ vài người cũng đủ tụ hội một chầu lớn.

Chính là nằm ngoài dự liệu của bọn họ, Cảnh Hiên sau khi dự tiệc rượu liền ra bàn chơi bài và ngồi lì suốt hai ngày không ăn không ngủ bất chấp là thắng hay thua. Arthur và mọi người khuyên can kiểu nào cũng không được, bọn họ cũng cảm nhận Cảnh Hiên có điểm không thích hợp. Với tính cách của Nhị gia từ trước đến nay tuyệt không thể có bộ dáng hiện tại… Vì thế tất cả bắt đầu sốt ruột.

Ngồi tại bàn, Cảnh Hiên Cầm lá bài trong tay ngắm nghía, ánh mắt không hẳn chăm chú mà mang theo chút mê ly. Cậu chỉ cảm thấy rằng nếu mình rãnh rang giây phút nào thì những hình ảnh kia liền hiện hữu. Cậu nếu không cố tình gây mê chính mình suốt hai ngày qua thì cậu sẽ điên lên mất.

Lúc này, một nam tử đứng ở góc xa, ánh mắt băng lãnh gằn giọng.

“Mấy ngày qua đều là như vậy?”

“Có lẽ Nhị gia có chuyện phiền lòng, bình thường Nhị gia sẽ không phóng túng như vậy?”- Arthur đứng ở một bên cẩn thận trả lời. Trong lúc bọn họ đang bàn bạc phải làm sao khuyên can Nhị gia thì Tắc Lý Kỳ cũng đột nhiên xuất hiện.

Hiện tại,  Arthur cảm thấy chính mình như đang chìm sâu vào hầm băng của Lão Đại.

“Hắn có từng nghỉ ngơi qua?”- Tắc Lý Kỳ lại hỏi.

“Hẳn là không có…”-  Arthur cũng muốn giúp Cảnh Hiên che dấu một chút nhưng đối mặt với Tắc Lý Kỳ cường thế, hắn  thế nào cũng không dám nói dối.

Tắc Lý Kỳ âm thầm nắm chặt nắm tay, hắn vừa nghe báo Cảnh Hiên ở sòng bạc chơi suốt một ngày liền buông bỏ hết công việc chạy đến đây. Là chuyện gì xảy ra làm cho A Hiên tự huỷ hoại bản thân mình? Dù là nguyên do gì, điều quan trọng trước mắt phải bắt nó nghỉ ngơi, sau đó mới tìm cách giải quyết vấn đề.

Nghĩ thế, Tắc Lý Kỳ đi thẳng đến chỗ Cảnh Hiên. Cảnh Hiên bây giờ là hình ảnh của một con bạc mê loạn chẳng còn để ý mọi chuyện xung quanh. Tắc Lý Kỳ thật nổi giận rồi, giơ tay ném đi mọi thứ trên bàn.

Trên bàn đột nhiên rối loạn, vốn đang buồn bực, Cảnh Hiên lập tức đứng lên, chưa quay đầu đã  lớn tiếng mắng.

“*** muốn chết sao, ngay cả bài của lão tử cũng dám phá.”-  Nói xong cũng tung một quyền nhưng nhanh chóng bị phá giải.

Tắc Lý Kỳ nắm lấy áo Cảnh Hiên kéo đến trước mặt mình, mùi rượu xông thẳng vào mủi thật doạ người. Phải biết rằng Cảnh Hiên là một người cực kỳ sạch sẽ, bình thường tuyệt đối không cho phép mình ở tình trạng này.

Phẫn nộ dâng cao nhưng Tắc Lý Kỳ hết sức duy trì lý trí.

“Lan Cảnh Hiên, ngươi mới muốn chết, ngươi điên rồi sao? Ngươi đang tự huỷ hoại chính mình.”

Cảnh Hiên giống như hơi thanh tỉnh, ném đi lá bài trong tay bật cười… mà nụ cười ấy so với khóc còn khó coi hơn nhiều.

“Lan Cảnh Hiên! Ngươi gọi sai rồi, ta hiện tại đã muốn không còn mang họ Lan, ta thậm chí ngay cả mình họ gì cũng không biết. Đại ca, ngươi có biết hay không, hắn nói ta không phải con hắn, hắn bảo ta cút đi. Ngươi nói chuyện

này rất buồn cười đi, ta cười đến chết mất.”

Tắc Lý Kỳ nhìn bộ dáng này của Cảnh Hiên, hận không thể ngay lập tức đánh nó một chút cho tỉnh ra, hắn nhịn, sai người đưa Cảnh Hiên trở về phòng, phân phó gọi một bác sĩ đến đây. Tắc Lý Kỳ ném Cảnh Hiên vào bồn tắm lớn, mở vòi sen.

Nước lạnh dội thẳng vào đầu là Cảnh Hiên khôi phục chút ý thức. Thấy được nét mặt tức giận pha lẫn đau lòng kia, cậu giãy giụa đứng lên, yếu ớt gọi một tiếng.

“Đại ca.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi