CẢNH HIÊN

Ăn xong buổi sáng, Cảnh Ngôn nóng vội trở về phòng. Bọn họ đã làm cái gì, không phải nói dạy tên Cảnh hiên kia một bài học sao? Như thế nào hắn ta một chút thương tích cũng không có. Cảnh Ngôn gọi một cú điện thoại: “Tụi bây đã làm gì thế, không phải nói dạy dỗ hắn sao, tại sao…”

Nói chưa hết câu đầu bên kia đã đã ai oán nói: “Anh của mày là từ đâu đến? Không đến năm phút đồng hồ toàn bộ tụi tao đã bị hắn đánh gục, anh Thành cổ tay còn bị hắn đánh trật khớp, những người khác thì không bị gì. Hắn quá mạnh tự mình xử lí đi, à mà hắn còn biết bọn tao là do mày nhờ vả đến đánh hắn đó”.

“Bọn mày để lộ cái gi? Làm sao hắn biết được?” Cảnh Ngôn nghi hoặc.

“Không biết, hắn nói bởi vì bọn tao là bạn của mày nên nương tay. Cảnh Ngôn, lần

này mày hại chết bon tao rồi”. Bên kia nói xong liền cúp điện thoại, nhóc con bên này âm thầm mắng: “Một đám vô dụng”.

Việc bây giờ Cảnh Ngôn lo lắng là anh ta có hay không đến trước mặt ba mách tội, nghĩ đến roi mây của ba, Cảnh Ngôn không khỏi rùng mình. Lòng vòng trong phòng, Cảnh Ngôn quyết định ra ngoài thư giãn một chút, sẵn tiện nghĩ đối sách.

“Em muốn đi đâu?” Ngồi ở phòng khách xem tài liệu, Cảnh Hiên nhìn thấy nhóc con muốn đi ra ngoài vội vàng nói: “Gần đây có mấy bang phái nhỏ muốn gây hấn, em là đối tượng trọng điểm để bon họ bắt cóc, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở trong nhà”.

“Anh là ai, tôi không cần anh quan tâm” Bổn thiếu gia thân thủ tốt thế, ai có thể bắt cóc ta, chờ đi đến khi tôi nắm được chứng cớ anh dám giả mạo làm con trai của ba, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà. Đứa nhỏ không nghe cảnh cáo cứ đi ra ngoài, thiệt là còn khó đối phó hơn so với bọn phản động. Cảnh Hiên thật không an tâm liền phái một vài vệ sĩ theo sao bảo vệ Cảnh Ngôn.

Cảnh Hiên ở sân tập bắn thử một loại vũ khí mới, Lý quản gia nhìn Cảnh Hiên bắn càng cảm thấy vị đại thiếu gia này khôn sâu khó lường, so với cao thủ thực thụ trong bang tuyệt đối không thua kém. Mười phát súng chuẩn sát, Cảnh Hiên buông súng, tiếp nhận khăn mặt từ Lý quản gia cười nói: “Súng này sức giật mạnh thiệt, cả cánh tay đều tê rần mà Ngôn nhi đã về chưa?”

“Tôi xem đại thiếu gia bắn súng quá tốt đến quên cả thời gian” Lý thúc tất bật trở vào nhà, một lát sau liền quay trở ra: “Nhị thiếu gia còn chưa về”

“Hiện ở bên ngoài không yên ổn, Lý thúc người gọi cho đám vệ sĩ của Ngôn nhi lập tức mang nó trở về nha bất kể dùng phương pháp gì”

“Cậu nói cái gì, Nhị thiếu gia bị bắt cóc” Lý quản gia tay run rẩy cầm điện thoại,Cảnh Hiên nghe chuyện vội vàng tiếp nhận điện thoại: “Ta là Lan Cảnh Hiên, đem tất cả tình huống nói lại một lần, mấy người theo bảo vệ Ngôn nhi đâu”.

“Thưa Đại thiếu gia, mấy người bảo vệ Nhị thiếu gia đều đã chết khi chúng tôi đuổi tới chỉ thấy xác của bọn ho, còn có đồng hồ của Nhị thiếu gia. Theo lời chủ quán bar, đột nhiên có một toán người xông vào quán giết chết người của chúng ta mang Nhị thiếu gia đi” giọng của người vệ sĩ có chút run rẩy.

“Báo cho ba của ta để ông ấy huy động toàn lực truy tìm Ngôn nhi đang bị giam ở nơi nào”

“Chúng tôi đã báo cho lão gia rồi, phỏng chừng hiện tại chắc đang tra xét.”

Lý quản gia vô cùng lo lắng: “Nhị thiếu gia không được có việc gì đi”.

“Yên tâm đi Lý thúc, bọn họ nếu muốn đòi tiền chuộc thì sẽ không làm tổn hại Ngôn Nhi đâu. Chúng ta vào nhà chờ ba trở về thương lượng một chút” Cảnh Hiên trấn an nói.

Cảnh Hiên vừa bước vào nhà đã gặp Lan Lăng Phong: “Ba, đã tra được cái gì chưa?”

“Gần đây mấy bang phái nhỏ đã muốn bắt cóc Ngôn Nhi nhiều lần, bọn chúng chủ yếu là muốn phân chia đại bàn cùng vũ khí mà thôi. Hiện tại Ngôn nhi bị giam ở một biệt thự, có hai mươi mấy người canh giữ. Chờ bọn chúng ra điều kiện chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu Ngôn nhi cứu ra ngoài”

“Không cần, ba giúp con chọn cao thủ giỏi hành sự ban đêm cùng một ít vũ khí. Ngôn nhi bị bắt cóc cũng là trách nhiệm của con, nếu con ngăn cản nó đi ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện như vậy” Cảnh Hiên có chút tự trách nói.

“Không được, môt đứa con trai đã gặp nguy hiểm, ba không hy vọng con cũng gặp chuyện không may” Lan Lăng Phong không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

“Thân thủ của con thế nào ba đều đã thấy, tin tưởng con, không thành vấn đề” sự kiên định của Cảnh Hiên làm Lan Lăng Phong tin tưởng:

“Thôi được, vậy con hết thảy đều phải cẩn thận, ba đi gọi người đến”.

Ngồi trong xe đối diện với biệt thự đang giam giữ Ngôn nhi, Cảnh Hiên bắt đầu phân phó kế hoạch:

“Sáu người các cậu đánh số từ 1 đến 6, ai thành thạo bắn tỉa” số 3 giơ tay lên

“Tốt, số 3 cậu ở bên ngoài tìm một chỗ có độ cao thích hợp, sử dụng ống nhòm ban đêm tìm kiếm Nhị thiếu gia, số 1 số 2 một tổ, số 5 số 4 một tổ phối hợp cùng tôi hành động. Số 6 khống chế phòng an ninh, khi tôi hạ mệnh lệnh lập tức cắt nguồn điện” Kỳ thật sáu người bọn họ nhìn đến vị đại thiếu gia này còn có chút nghi vấn lự nhưng khi nghe cậu phân phó kế hoạch đúng là có chút thực lực.

“Xem sơ đồ biệt thự, Ngôn nhi có thể bị giam ở căn phòng phía trái ở lầu hai, biệt thự này chỉ có căn phòng này bốn phương thông suốt, dễ dàng nhất tiếp viện, còn có kính chống đạn

“Căn cứ điều tra khu biệt thự này vừa mới xây chưa có người ở” số 4 đáp.

Xuống xe, Cảnh Hiên chờ sáu người vào biệt thự ẩn nấp an toàn cùng mở ra vô tuyến điện. Vì để không ảnh hưởng đến hành động, bọn họ đều là quần áo gọn nhẹ ra trận, trừ bỏ số 3 làm nhiệm vụ bắn tỉa là mang theo hỏa lực nặng còn lại chỉ là súng cùng một vài băng đạn.

“Số 3 chú ý ẩn náo cẩn thận, số 6 khống chế phòng an ninh, số 1,2,4,5 chia làm hai cánh hành động” Cảnh Hiên thông qua bộ đàm hạ lệnh

“Đã biết”

Cảnh Hiên quan sát từ trên nóc biệt thự, số 3 theo đó báo cao: “ Đại thiếu gia, đã tìm được Nhị thiếu gia, đúng như cậu dự đoán đang bị trói ở căn phòng đó, không có người canh gác bất quá hình như trên người cậu ấy có gài bom”

“Đại thiếu gia, số 6 đã khống chế phòng an ninh, chờ mệnh lệnh”

“Tốt, tất cả các tổ sẵn sang, nghe khẩu lệnh của ta 1..2..3 cắt điện”

Trong nháy mắt, toàn bộ hệ thống điện trong biệt thự vụt tắt, Cảnh Hiên đu dây từ nóc nhà xuống căn phòng đang giam giữ Ngôn nhi, dùng dao chuyên dụng, cắt kiếng từ cửa sổ nhảy vào phòng. Rất nhanh dùng dao cởi trói cho Cảnh Ngôn, ánh sáng đèn pin soi rọi, nhóc con hoảng hốt: “ Sao sao lại là anh..”

“Trên người em có bom, đừng nhúc nhích cũng đừng nói chuyện, không cẩn thận cả hai chúng ta đều chết không toàn thây” Nói xong Cảnh Hiên nhanh chóng cởi bỏ kíp nổ. Cảnh Ngôn nhìn người trước mặt, ánh mắt chuyên chú, vẻ mặt kiên nghị, bắt đầu cảm thấy được có một người anh như vậy cũng không tệ. Cắt đứt kíp nổ cuối cùng, Cảnh Hiên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đèn trong biệt thự sáng lên: “Chết tiệt, số 6 trả lời, số 6 mau trả lời” Không có hồi âm, Cảnh Hiên đưa cho Cảnh Ngôn một khẩu súng: “Cầm phòng thân, theo sát anh”. Tai nghe truyền đến âm thanh: “Đại thiếu gia, có người đến, cẩn thận”.

Bùm một tiếng, cửa bị tung ra, vài tên áo đen cầm súng chạy vào.

“Cẩn thận, Ngôn nhi” Cảnh hiên nắm lấy Cảnh Ngôn núp sau tủ quần áo, nhanh gọn xử lý sạch sẽ tất cả.

“Ngôn nhi, nắm chặt, anh mang em xuống”

Cảnh Ngôn vừa từ phía tủ quần áo sau bước ra, một tên nằm trên sàn chỉ họng súng về phía nó:”Ngôn nhi cẩn thận” Cảnh Hiên hô to, lập tức xoay người ôm lấy Ngôn nhi, viên đạn vì thế xuyên qua bả vai cậu. Nhìn thấy tên kia còn muốn nả súng, Cảnh Ngôn nhắm bắn một phát ngay bụng, Cảnh Hiện thuận thế đáng ngất hắn ta.

Nhìn Cảnh Hiên trúng đạn, Cảnh Ngôn lòng đầy lo lắng: “Anh hai, anh không sao chứ, đừng làm em sợ”

“Ngôn nhi, em chịu gọi anh rồi sao? Thật tốt. Yên tâm anh không sao, nắm chặt anh, chúng ta theo cửa sổ nhảy xuống”. Theo dây thừng vừa chạm đất, Cảnh Hiên dùng bộ đàm hạ lệnh: “Tất cả chú ý, hành động kết thúc, rút lui”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi