CÀNH HỒNG NĂM ẤY


Lãnh Tâm ngay lập tức rút tay mình ra, ánh mắt chứa đầy sự phòng bị hỏi: "Vậy Henry, tại sao anh lại bắt giam tôi?"
Henry nheo mắt, không vui lắm khi bị cậu nhìn bằng ánh mắt này.

Muốn đưa tay đến chạm lên trên đôi mắt ấy thì lại bị cậu né tránh.

Thu tay lại, hắn cố gắng kìm nén cơn tức giận đang chuẩn bị bùng phát chả mình.

Không muốn khiến cho Lãnh Tâm phải sợ mình, hắn nở một nụ cười che giấu đi sự tức giận đó.

"Tôi không hề bắt giam em, tôi chỉ đang muốn bảo bọc em trong lòng bàn tay mà thôi."
Bảo bọc cậu trong lòng bàn tay? Đây là đang xem cậu như một người thiếu nữ yếu đuối đó à? Nếu thực sự là như vậy thì cậu không cần! Cuộc đời của Lãnh Tâm từ trước đến nay ghét nhất chính là bị khinh thường, nhất là khi họ vì căn bệnh tim của cậu mà cho rằng cậu là một kẻ yếu đuối cần được che chở.

Lãnh Tâm suy nghĩ xong liền cười nhạt một tiếng, nói: "Thực xin lỗi, nhưng không cần sự bảo bọc đó của anh, tôi cũng có thể tự bảo vệ mình.


Cho nên tôi mong anh hãy cho tôi trở về nhà."
"Không được!"
"Tại sao chứ?" Hắn đã nói rằng không phải bắt giam cậu kia mà, vậy thì tại sao lại không cho cậu cậu rời đi?
"Tôi nói không được là không được! Từ nay đây chính là nhà của em, em không được rời đi đâu hết!" Hắn sẽ không bao giờ cho phép cậu rời khỏi nơi này.
Cậu là A Tâm của hắn, là bảo bối của hắn và cũng chính là quả tim nhỏ của hắn.

Cậu chỉ có thể được phép ở bên cạnh hắn, mãi mãi ở bên cạnh hắn!
"Đây không phải là nhà của tôi! Vả lại, anh nghĩ anh có quyền gì mà có thể ngăn cản tôi rời chứ?" Lãnh Tâm tức giận, nhìn hắn gắt gỏng.
"Quyền gì sao?" Hắn hỏi lại, sau đó nhếch mép cười.

"Lấy quyền làm chồng lớn tương lại của em để ngăn cản thì sao? Được chứ?"
"Anh!" Lãnh Tâm cứng họng, chưa gì hết mà đã tự nhận là chồng cậu rồi.

Cậu không nghĩ rằng hắn lại có thể mặt dày đến mức này.
"Tôi làm sao?"
"Vô sỉ!"
"Tôi biết mà." Hắn cười một tiếng lại nói tiếp: "Tóm lại, cho dù em muốn gì cũng được tôi đều sẽ cho em.

Nhưng riêng việc rời khỏi đây, tôi sẽ không bao giờ cho phép!"
"Anh tên bi3n thái đáng ghét!" Lãnh Tâm vừa mắng vừa đem hết tất cả những đồ vật xung quanh mình ném xuống đất.

"Anh lấy cái quyền gì để bắt ép tôi ở đây hả? Anh nên biết anh chẳng là cái thá gì cả."
Âm thanh đổ vỡ tiếp tục vang lên, hai tên vệ sĩ của hắn nghe vậy thì nhanh chóng mở cửa ra xong vào.
"Ông chủ, ngài có sao không?"
Hắn nhíu mày nhìn hai người bọn họ, chẳng phải anh đã nói trước rằng dù có bất kỳ chuyện gì cũng không được xông vào rồi hay sao?
"Đi ra ngoài."
Hai người họ đắng đo nhìn nhau, không một ai chịu bước ra cả.


Họ lo sợ cậu thiếu niên này là người của phe đối thủ, sẽ nhân lúc ông chủ không chú ý mà ra tay.
"Nhưng ông chủ, cậu ta..."
Henry mất kiên nhẫn quát nói: "Tôi nói lại lần nữa, đi ra ngoài!"
"Vâng." Biết rằng hắn đã tức giận, hai tên vệ sĩ nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Họ sợ nếu tiếp tục đứng ở đây, cho dù có là lo cho sự an toàn của hắn đi chăng nữa cũng sẽ bị hắn trừng phạt mất.
Sau khi hai người họ rời khỏi, Henry cũng không muốn nán lại thêm.

Lấy từ trong túi ra một ống tiêm, hắn nói: "Tôi biết, mọi chuyện xảy ra lúc này quá mức đột ngột đối với em, nhưng tôi mong em sẽ có thể tiếp thu dần với chuyện này.

Bây giờ tôi còn có việc phải ra ngoài, em cứ tự nhiên mà ở trong căn phòng này mà nghỉ ngơi đi nhé."
"Không được, anh mau thả tôi ra, tôi muốn rời..." Không để Lãnh Tâm kịp nói dứt câu, Henry đã tiêm chất lỏng bên trong lên trên cổ cậu.

Bất ngờ nhìn hành động của hắn, cậu kinh ngạc đưa tay chạm lên cổ mình, sau đó nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ hỏi: "Anh đã tiêm gì vào người..." Đang nói giữa chừng thì Lãnh Tâm bỗng mất đi ý thức, ngất đi trong lòng Henry.

Ôm cậu bên trong lòng, hắn đặt cơ thể cậu ngồi đối diện mình, cùng cậu mặt đối mặt và cuối cùng phủ lên môi cậu bằng một nụ hôn sâu.


Chỉ có những lúc cậu mất ý thức như thế này, hắn mới dám hôn cậu.

Hắn sợ nếu như hôn lúc cậu vẫn còn có ý thức sẽ khiến cho cậu càng cảm thấy ghê tởm mình.
Kết thúc nụ hôn, Henry đặt Lãnh Tâm nằm lên giường, giúp cậu sắp xếp tư thế nằm cho thật thoải mái rồi đắp chăn lên sau đó mới bước chân ra khỏi phòng.
Trước khi đi, hắn còn không quên hôn nhẹ lên vừng trán cậu rồi nói: "Chúc ngủ ngon, A Tâm."
...
Anna đứng ở bên ngoài phòng từ nãy đến giờ, vừa nhìn thấy anh bước ra, nàng liền tiến lại gần hỏi: "Ông chủ, cậu Lãnh đã ngủ rồi ạ?"
"Ừm." Henry gật đầu.

"Cô cùng một vài người hầu khác tiến vào bên trong dọn dẹp mớ hỗn độn bên trong đi, sẵn tiện đem bỏ luôn những món đồ có thể gây thương tích và thay bằng thứ khác đi." Hắn sợ nếu để mấy món đồ đó ở trong phòng, cậu sẽ nhân lúc không ai chú ý mà dùng nó làm tổn thương bản thân mình.
"Vâng." Anna cúi đầu tuần lệnh.
Không cần hắn nhắc, nàng cũng sẽ tự làm việc này.

Nàng không nhận mình là người tốt nhưng vì người này là người quan trọng với ông chủ nên nàng chắc chắn sẽ không để cậu gặp chuyện gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi