CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long nói:

- Tôi đã từng học tán thủ đấy. Đầu tiên là mình phải luyện chịu đòn đã, người bình thường muốn đánh tôi đều tự mình chuốc khổ cả... Nếu như cậu sớm nói cho tôi biết vì sao Hà Nguy khơi mào vụ này thì tôi đã đến rồi, đâu còn cần phải làm phiền Băng Phong chứ. Rồi sao đây? Hẹn nhau lúc mấy giờ? Hà Nguy có bao nhiêu người? Đội viên của chúng ta như thế nào? Đây là Thẩm Băng Thanh, huynh đệ của tôi đấy, tôi dẫn cậu ấy đến đây chơi một chút.

Hoa Nghĩa Cường gật đầu chào Thẩm Băng Thanh, sau đó nói với Đỗ Long:

- Tôi thấy cậu chẳng có động tĩnh gì cả nên cứ nghĩ rằng cậu lười so đấu với Hà Nguy chứ. Sao vậy? Có phải đang tính xử đẹp tên đó không?

Đỗ Long nói:

- Cũng có ý đấy. Tuy nhiên nếu là hoạt động tập thể thì phải nhìn xem thực lực của mọi người rồi mới nói được. Lần trước tôi đã bị hố thảm đấy.

Hoa Nghĩa Cường cười ha ha nói:

- Lần trước cũng là nhờ cậu cả đấy. Mà tình huống lần này cũng không giống trước, cậu cứ yên tâm đi. Cùng lắm thì cũng thua một trận thôi, sẽ không hại cậu bị nghẹn chết đâu.

Đỗ Long hỏi:

- Lấy gì cược đây? Đừng có lấy mấy thứ nhảm nhí đấy.

Hoa Nghĩa Cường cười nói:

- Trong nửa năm, kẻ thua nếu nhìn thấy đối phương thì phải đi vòng qua. Chúng ta cũng chỉ có thể cá cược mấy thứ nhàm chán vậy thôi. Đánh cược bằng tiền thì ít quá không đã, nhiều quá thì lại bị mắng, còn cược mấy thứ khác thì cũng rất không thỏa đáng phải không?

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đổi lại là tôi, tôi sẽ tăng mức độ cá cược lên, người thua phải nặc danh đầu tư cho dự án của đối phương 100 triệu.

Hoa Nghĩa Cường cười nói:

- Cậu thật là ác quá mà. Chẳng lẽ cậu không xét coi chúng ta cũng có thể sẽ thua sao?

Đỗ Long hỏi ngược lại:

- Thua? Anh đã cho rằng sẽ thất bại thì vì sao còn muốn nhận lời? Đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?

Hoa Nghĩa Cường cười khổ nói:

-Này... Không phải còn không có so sao? Ai biết có thể thắng hay không chứ.

Đỗ Long nói:

- Cũng vì vậy mà mấy người chỉ dám cược nhẹ thế. Nếu là tôi thì tôi đã chơi lớn để cho đối phương đau đến sợ luôn, từ nay về sau cũng không dám đến gây chuyện với tôi nữa. Đó mới là cảnh giới đánh cược tối cao! Anh đi tăng thêm 100 triệu đi, nếu thua thì tôi chịu.

Hoa Nghĩa Cường cười cứng ngắc, nói:

- Mọi người chỉ là tùy tiện chơi chút thôi, đừng làm khủng bố như vậy chứ...

Hoa Nghĩa Cường mang hai người Đỗ Long vào sân bóng. Trước mắt họ là một mặt cỏ lớn được chia thành nhiều sân golf bao gồm khu huấn luyện, khu sơ cấp và khu cao cấp. Bọn họ leo lên một chiếc xe điện chạy dọc theo đường nhỏ vào một cái sân khá nhỏ, chỉ thấy bọn người Quách Thanh Đào, Từ Văn Kỳ đã sớm chơi ở đấy.

Mọi người trông thấy Đỗ Long đến đều ra chào hỏi hắn. Đỗ Long cười nói:

- Xem ra đội chúng ta toàn tập trung cao thủ nha. Đã chọn xong người tham gia thi đấu chưa?

Hoa Nghĩa Cường nói:

- Đang chờ cậu biểu diễn thực lực của mình một chút đây. Chúng ta phải xuất chiến bằng đội hình mạnh nhất đấy!

Đỗ Long cười nói:

- Vậy tôi thử chút vậy. Quy tắc cuộc thi là như thế nào?

Hoa Nghĩa Cường nói:

- Rất đơn giản, mỗi bên có ba người, bắt đầu đánh ở cùng một chỗ, bên nào vào được nhiều thì bên đó thắng.

Đỗ Long chọn lấy một cây gậy golf trong tay phục vụ, đặt banh xuống rồi vung gậy lên đo, sau đó vung gậy đánh bay quả banh. Quả bóng trắng bay cao lên được một lúc mới rơi xuống đất rồi lăn đến gần lỗ golf. Mọi người nhìn mà hai mắt đều tỏa sáng cả. Chỉ một lần vung gậy thôi mà đã biểu hiện được kỹ thuật của Đỗ Long vượt qua không ít người bị Hoa Nghĩa Cường kéo đến. Lúc này đây, Hoa Nghĩa Cường bỗng cảm thấy được hy vọng chiến thắng.

- Thiệt quá trùng hợp phải không?

Hoa Nghĩa Cường phấn khởi ôm vai Đỗ Long, cười nói:

- Tiểu tử, cậu thành thật khai báo đi, nhà cậu rốt cục là làm thứ gì? Tôi đây cũng không tin nhà cậu không có bối cảnh gì đâu! Có phải đã luyện từ nhỏ rồi phải không? Người ta cũng không có dạy thứ này ở đại học đâu.

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Chính xác thì đây là lần đầu tiên tôi chơi. Bất quá tôi là thiên tài mà, chỉ liếc mắt là có thể học được bảy tám phần rồi, luyện thêm vài cái nữa là cam đoan đánh hay hơn các người nhiều.

Hoa Nghĩa Cường còn lâu mới tin, y cứ đinh ninh Đỗ Long nhất định là đã chơi từ nhỏ rồi. Đỗ Long cũng không giải thích thêm nữa, thừa lúc người khác đang chơi, hắn giải thích cho Thẩm Băng Thanh nghe các quy tắc trong golf, cách dùng gậy cùng với tư thế đánh bóng chính xác...

Thẩm Băng Thanh cũng đánh thử một cái, kết quả là bóng cũng lăn đến gần cột cờ. Đỗ Long đắc ý nổ với Hoa Nghĩa Cường:

- Thấy không đó? Thiên tài đâu chỉ có một mình tôi đâu.

Tuy rằng bọn người Hoa Nghĩa Cường không phục nhưng cũng không thể nói gì được. Kết quả là Đỗ Long đánh đến cái thứ ba đã đưa được banh vào lỗ, Thẩm Băng Thanh cũng chỉ tốn năm lần mà thôi. Hoa Nghĩa Cường vốn định thể hiện một chút cũng bị nghẹn lời. Tuy nhiên xét theo một phương diện khác thì y lại thật phấn khởi, bởi vì Đỗ Long càng lợi hại, phần thắng của bọn họ lại càng cao. Nếu Đỗ Long chỉ biểu hiện tiêu chuẩn như bình thường của hắn thôi thì chỉ cần đồng đội không có phạm sai lầm quá lớn ... vậy thì bọn họ nhất định sẽ thắng rồi.

Sau khi đánh thêm vài lượt nữa, Hoa Nghĩa Cường rốt cục cũng chịu thua. Đỗ Long càng đánh càng thuận tay, gần như đều duy trì ba đến bốn gậy là vào lỗ, thậm chí còn có một lần chỉ cần hai gậy là được. Thành tích như thế thật khiến Hoa Nghĩa Cường vừa hâm mộ lại vừa ghen tị đấy.

Trải qua kiểm tra tại chỗ xong, Hoa Nghĩa Cường quyết định cử thành viên tham gia đánh cuộc, trong đó Đỗ Long chính là hạt giống lần này, hy vọng có thể khiến cho Hà Nguy trở tay không kịp.

Hoa Nghĩa Cường bảo mọi người phải giữ bí mật nhưng chính mình lại một bộ thắng chắc rồi, nghĩ cái gì đều viết trên mặt cả. Đỗ Long đành phải chích ngừa cho y, nói:

- Không cần quá khinh địch, nếu đối phương dám khiêu khích chúng ta thì nhất định có nắm chắc đấy, không cẩn thận là chúng ta thua ngay.

Hoa Nghĩa Cường nghe xong mới tỉnh táo lại, y nói:

- Cậu nói đúng, chúng ta không thể quá tự phụ được... Đi nào, cùng đến Tam Giác Vàng chơi chút đi! Đỗ Long, cậu đừng có chạy. Có người muốn chào hỏi cậu vài lần rồi đấy, nếu như cậu còn không hiện thân thì lỗ tai tôi sẽ bị cằn nhằn không yên mất.

Đỗ Long nói:

- Có người tìm tôi? Ai vậy?

Trên mặt Hoa Nghĩa Cường tràn đầy bất đắc dĩ, nói:

- Diệp Vũ Văn...

Đỗ Long nghe xong liền không nhịn được mà cười một tiếng, nói:

- Hóa ra là cô ấy à... Làm sao cô ta lại có hứng thú với tôi chứ? Chẳng lẽ là do tôi quá xuất sắc rồi?

Hoa Nghĩa Cường bất đắc dĩ nói:

- Nhìn kỹ cũng đâu có đẹp trai dữ dội gì đâu, bằng cớ gì mà lại được hoan nghênh vậy chứ? Không chỉ là mỹ nữ thôi đâu, đến vài vị thiếu gia còn hỏi thăm cậu vài lần nữa đấy. Người so với người thật là tức chết người mà!

Dưới lời mời nồng nhiệt của Hoa Nghĩa Cường, cuối cùng Đỗ Long cũng thay đổi chủ ý của mình. Hắn mang Thẩm Băng Thanh cùng đi đến Tam Giác Vàng. Vừa đến nơi hắn đã nghe nói Diệp Vũ Văn mới vừa đi, hơn nữa là cùng theo Hà Nguy ra ngoài. Hoa Nghĩa Cường giống như bị dội nước lạnh vào mặt vậy, âm trầm nói với Đỗ Long:

- Nhất định là tên Hà Nguy đó cố ý. Tên khốn ấy gần đây khá gần gũi với Vũ Văn. Xem ra tôi phải nghiêm túc suy nghĩ lại đề nghị của cậu rồi.

Đỗ Long nói:

- Làm vậy có quá đáng quá không vậy?

Hoa Nghĩa Cường cười lạnh nói:

- Y bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, chuyện này còn có gì để nói chứ? Yên tâm, dám cược thì dám thua, chỉ cần y nhận lời đánh cuộc thì chúng ta sẽ không sợ y dám đổi ý, nếu không thì cũng đừng có mơ lăn lộn được ở Bắc Kinh này. Nếu y dám cho người ngầm giở trò thì cậu cứ nói thẳng cho tôi biết, tôi sẽ tìm người tính sổ với tên đó cho cậu.

Đỗ Long gật đầu không lên tiếng. Hoa Nghĩa Cường lập tức đi gọi điện thoại cho Hà Nguy. Một lát sau Hoa Nghĩa Cường đắc ý trở về, lớn tiếng nói:

- Thằng Hà Nguy đó cũng đâu dám làm trận lớn với tôi đâu, chỉ đáp ứng cược 50 triệu thôi, thật sự rất keo kiệt mà!

Sau khi Hoa Nghĩa Cường nói xong liền thì thầm với Đỗ Long:

- A Long, chúng ta đã cược tiền rồi đấy, thắng thua đều trong cậy vào cậu cả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi