CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Một ngày ngồi trong cuộc đấu thầu của cục an ninh quốc gia thu được 31 triệu, việc này có lẽ sẽ kích thích tổ dự án bên bộ công an. Sau khi cuộc đấu giá ở Cục An Ninh Quốc Gia kết thúc không lâu, bọn họ cũng bắt đầu đấu giá, quy mô cũng rất lớn, những nhà máy và thương nhân tham gia cũng rất nhiều, nhưng Điện tử Long Hân của Lâm Nhã Hân không tham gia, Điện tử Linh Đỉnh của Tô Linh Vân cũng tham gia. Đây là lý do Lâm Nhã Hân không muốn đi biếu không tiền, mà sản lượng điện tử của Linh Đỉnh có hạn, trước tiên làm tốt bên đặt hàng của Cục An Ninh Quốc Gia thì được rồi. Với việc nhanh chóng một miếng đã đủ no này Tô Linh Vân tuyệt đối không làm.

Theo như thám tử của Đỗ Long hồi báo, cuộc đấu giá của bên kia có 35 nhà máy tham gia đấu thầu, cũng chính là nói trực tiếp thu nhập 35 triệu tệ .

Đỗ Long than thở với Nhạc Băng Phong nói:

- Đúng là có tiền ... Nghe nói bọn họ xin một trăm triệu tài chính đã phê rồi, có bối cảnh đúng là dễ làm việc.

Nhạc Băng Phong liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Anh không có bối cảnh sao? Anh chỉ là không coi trọng nó thôi.

Đỗ Long cười nói:

- Đúng thế, nhưng nhìn những kẻ khốn khiếp đó đạt được, trơ trơ mắt nhìn tài sản của quốc khố chạy vào túi họ, trong lòng anh cảm thấy khó chịu!

Nhạc Băng Phong thở dài nói:

- Vậy có cách nào chứ? Gọi điện thoại nặc danh tố cáo bọn họ? Vô dụng thôi, hơn nữa chúng ta không thể hoàn toàn vì việc này mà đắc tội với người ta, anh đừng có làm rối lên nữa.

Trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười giảo hoạt, hắn nói:

- Nếu là họ làm loạn thì sao? Họ đã không phải là lần đầu tiên phá chúng ta, chúng ta phản kích đúng lúc nên không có vấn đề sao?

Nhạc Băng Phong nói:

- Còn nói nữa, lần trước anh đã lừa được 50 triệu rồi, còn chưa đủ tàn nhẫn sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Nếu đủ tàn nhẫn, hắn còn dám tiếp tục đến gây chuyện với ta sao? Tên đó chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, sớm muộn gì hắn cũng đến chỉnh đốn ta, nhưng ta không thể luôn bị động chờ đánh. Chỉ cần hắn tái phạm, ta sẽ cho hắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ sở mà không nói lên lời!

Nhạc Băng Phong nói:

- Thế cũng được, chúng ta cũng không thể lúc nào cũng chịu thiệt thòi, việc này anh xem rồi xử lý đi, đừng để tình thế không thể cứu vãn được .

Đỗ Long cười nói:

- Đúng là vợ ngoan của ta, đi thôi, mệt cả ngày rồi, chúng ta cùng tắm đi...

Tắm uyên ương cùng Đỗ Long kết quả không cần phải nói, Nhạc Băng Phong bị hắn gây sức ép đến mức mệt mỏi ngủ thật say, Đỗ Long lại mặc quần áo vào, ra gõ cửa của Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh sớm đã có chuẩn bị, hai người ra khỏi nhà, đi về phía trường học.

- Anh xác định đêm nay bọn họ sẽ hành động sao?

Thẩm Băng Thanh hỏi.

Đỗ Long phừng phừng nói:

- Tôi xác định, cơ sở ngầm an bài bên bọn họ nói cho tôi biết, vì hai ngày trước tôi nói, chúng ta bên này phần cứng và phần mềm đều đã thông qua thí nghiệm, lãnh đạo của Cục An Ninh Quốc Gia cho dù tới nghiệm thu kết quả. Bọn họ bên kia lại tiến triển chậm chạp, cho nên bọn họ sẽ cử người đến phá hoại là việc đương nhiên.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Vậy cũng không nhất định là tối nay, trời lạnh này ngồi xổm ngoài trời nửa tiếng có thể sẽ đông cứng người đó.

Đỗ Long nói:

- Người bình thường sẽ bị đông cứng, chúng ta có thể chống chịu lâu hơn một chút.

Hai người cười nói đi đến bên ngoài trường học, lúc này cổng lớn của trường đã sớm đóng rồi. Đỗ Long bọn họ tìm một chỗ dễ dàng để trèo tường, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong vườn trường.

Đêm tối trong vườn trường yên tĩnh và hắc ám, chỉ có gió bắc gào thét, mặt đất vì bị băng đóng lại nên hơi trơn, nhưng Đỗ Long bọn họ vẫn thuận lợi đi đến trước lầu nhỏ của tổ dự án.

Trong lầu nhỏ vẫn có người đang bận, Quách Công đang cùng một lập trình viên ở bộ phận đẩy nhanh tốc độ. Lập trình viên phần lớn là cú mèo, chỉ cần họ cảm thấy thích hợp mà không ảnh hưởng tới công việc, Đỗ Long cũng không đi quản việc của họ.

Đỗ Long và Thẩm băng Thanh cũng không ngồi xổm ở bên ngoài chờ mà vào trong lầu nhỏ, lấy danh nghĩa động viên mọi người, đun nước nóng giúp mọi người ngâm mỳ ăn liền, sự phục vụ này nhận được sự tán thưởng của mọi người

Sau khi xong việc, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đến phòng không ở trên lầu quan sát, chỉ thấy Vương Hồng Lực đang ngồi ngủ gật ở đó. Đỗ Long mang một bát mỳ ăn liền đến trước mặt hắn, mùi thơm của mỳ ăn liền lập tức lan tỏa làm cho Vương Hồng Lực tỉnh dậy.

- A, Anh sao lại trở về rồi? Bây giờ cổng trường học ắt hẳn đóng cửa rồi?

Vương Hồng Lực kinh ngạc nói.

Đỗ Long cười nói:

- Buổi tối không ngủ được, thì qua xem một chút. Thế nào rồi, gác đêm cũng ngủ gật à? Nếu như bị người khác trộm bảo bối của chúng ta mang đi thì phải làm sao?

Vương Hồng Lực nói:

- Không thể nào, tất cả những nơi thăm dò đều đã được trang bị hệ thống cảm ứng tự động, chỉ cần có người đi qua khu vực có camera, sẽ báo cảnh sát.

- Vậy lúc chúng tôi vào nó sao lại không báo cảnh sát?

Đỗ Long hỏi.

- Cái này...

Vương Hồng Lực nói:

- Có thể là do thời tiết lạnh...a....

Ánh mắt của Vương Hồng Lực dừng lại trên màn hình, chỉ nhìn thấy có 3 người từ phía sau của lầu nhỏ lén lút tiếp cận. Bọn họ rất thành thạo lôi ra công cụ bắt đầu bậy cửa sổ, rõ ràng là có ý đồ gây rối.

Vương Hồng Lực giơ cây côn của cảnh sát lên, đồng thời mắng:

- Tên kia thật là to gan lớn mật, lại dám tìm đến cái chết.

Đỗ Long ấn vào bả vai hắn, nói:

- Anh ở lại đây, những tên tiểu tử không có mắt này giao cho chúng tôi là được. Chú ý bảo tồn Video, đợi đến lúc cảnh sát sẽ cần dùng đó.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh nhanh chóng xuống lầu. Đỗ Long để cho Thẩm Băng Thanh đến chờ bên ngoài phòng máy, nơi mà ba người kia bậy chính là cửa sổ của phòng máy. Đỗ Long lại nhanh chóng theo cửa lớn đi ra ngoài, hắn sẽ một mẻ bắt hết ba người đó, căn bản không cho bọn họ bất cứ một cơ hội chạy trốn.

Lúc Đỗ Long đến phía sau lầu nhỏ, ba người đó đã bậy được hàng lưới sắt chắn bên ngoài cửa sổ, đang leo vào. Đỗ Long hít vào một hơi, đột nhiên nghiêm giọng quát:

- Bắt trộm đi!

Trong màn đêm yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng như tiếng sấm, tuyết ở trên cây cũng bị làm cho chấn động rơi lả tả. Ba tên trộm kia đứng mũi chịu sào, càng sợ tới mức hồn bay phách lạc. Một người trong số đó đang leo lên bỗng sợ quá tuột tay ngã rơi xuống dưới. Hai tên kia ở bên dưới chân mềm nhũn cả ra, bị đồng bọn của mình đè luôn trên người mình.

Sau khi Thẩm Băng Thanh nghe thấy tiếng lập tức mở cửa xông vào, chỉ nhìn thấy tên trộm đã leo vào trong nhà máy cũng sợ quá bối rối, run rẩy nép vào góc cửa. Thẩm Băng Thanh tiến đến, nhanh chóng khống chế hắn.

- Thế nào?

Thẩm Băng Thanh thò đầu ra ngoài cửa sổ hỏi:

- Đều bắt được rồi chứ? Chỗ này tôi bắt được một tên.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi bắt được hai tên. Những tên trộm này tố chất cũng thật kém, mới rống lên một hồi đã sợ quá chút nữa thì tè cả ra quần, muốn hoạt động chân tay một chút cũng ko có cơ hội rồi

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Tiếng hét đó của anh đuổi kịp Sư tử rống trong tiểu thuyết rồi đấy, không chừng một nửa số người trong trường học này đều bị anh đánh thức, dọa cho bọn hắn tê liệt một chút cũng không phải kỳ lạ.

Lập trình viên đang đêm hôm vội vàng lập trình cầm cây chổi hô to, thậm chí lôi cả bàn phím khỏi ghế, kết quả phát hiện cuộc chiến đấu sớm đã kết thúc, thế là hét lên liên tiếp chưa đủ đã, muốn đá cho ba tên trộm kia mấy cái, nhưng lại bị Đỗ Long ngăn lại.

Đỗ Long gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó lại gọi điện thông báo cho hiệu trưởng Lý, rồi lại gọi điện nói với Lý Ngọc Ngạn - chủ quản tài vụ của họ, sau khi gọi điện xong, Đỗ Long sẽ đợi xem kịch vui rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi