CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sau khi cùng bọn người Thẩm Băng Thanh họp phân tích tình tiết vụ án, Đỗ Long bắt đầu nhàn nhã ngồi uống trà đọc báo.

Làm cảnh sát quả thật rất cực khổ, nhưng sau khi vượt qua ngưỡng cửa này thì sẽ phát sinh biến hóa. Người phía dưới làm khổ làm cực đều chạy rồi, Đỗ Long lại không cần lo lắng vấn đề phá án, lúc lên ca tất nhiên nhẹ nhàng. Hơn nữa Đỗ Long chỉ là Phó cục trưởng bình thường, hội nghị thường vụ không có việc của hắn, cũng ít đi họp hội rất nhiều.

Sau khi đọc xong tờ báo lại không có chuyện gì làm, hắn nhàm chán ngồi trên ghế xoay mấy phút, sau đó cuối cùng có quyết định. Hắn bảo thư ký của mình là Chu Trường Giang truyền tin tức xuống, sáng sớm ngày mai đại đội hình sự mở cuộc họp, yêu cầu các đội trưởng cấp dưới đại đội đều đến họp, hắn muốn tuyên bố sự việc trên cuộc họp.

Chu Trường Giang sau khi ghi chép lại, Đỗ Long nói với y: - Tôi đi ra ngoài tra án, có chuyện gì gọi điện cho tôi.

Chu Trường Giang đáp lời, nhìn theo Đỗ Long rời đi, ánh mắt của y tựa hồ có chút lóe sáng.

Đỗ Long lái xe tới gần khu vực đập nước, chỉ thấy một chiếc xe cảnh sát của đội hình sự đang đậu bên đường. Đỗ Long không có dừng xe, hắn lái xe tới đập nước, nhân viên công tác đập nước đến chào hỏi, Đỗ Long hỏi: - Người phụ trách trực ban hôm nay của các anh là ai? Tôi tìm họ có chút chuyện.

Nhân viên công tác đó dẫn Đỗ Long tới một văn phòng làm việc của Phó cục trưởng quản lý đập nước. Hai vị Phó cục trưởng giới thiệu nhau một chút, vị Phó cục trưởng đó tên là Lưu Thế Minh, y nhiệt tình bắt tay Đỗ Long, cười nói:

- Phó cục trưởng Đỗ, tôi đã nghe danh tiếng anh rất lâu rồi, hôm nay mới được gặp, thật là quá vinh hạnh. Anh là vì vụ án đó mà đến à? Có vị hình sự như anh ra tay, vụ án này nhất định có thể thuận lợi phá. Đập nước chúng tôi sẽ tận lực phối hợp điều tra, có yêu cầu gì xin cứ nói.

Đỗ Long nói: - Cục trưởng Lưu quá khách khí rồi, hôm nay tôi đến là muốn hỏi mấy vấn đề. Đầu tiên phía đập nước có mấy chiếc thuyền? Chỉ cần có thể xuống nước đều xem là có thể chứa đồ.

Lưu Thế Minh cười nói: - Tôi dẫn anh đi xem chỗ xưởng thuyền của chúng tôi một chút nhé, tất cả thuyền đều ở đó.

Đi tới bến thuyền của đập nước, chỉ thấy bến thuyền không lớn, bên trong có ba chiếc thuyền chạy bằng động cơ, cũng khá cũ kỹ, dùng xích sắt và ổ khóa bản to khóa vào cọc trên bờ.

Đỗ Long hỏi: - Ba chiếc thuyền này đều có thể chạy sao? Chìa khóa là ai đang giữ?

Lưu Thế Minh nói: - Chìa khóa mở động cơ của thuyền là do ba lão sư phụ mỗi người giữ một cái. Chìa khóa mở ổ khóa đang để trong phòng lại do nhân quản lý trực ban phụ trách trông coi. Mỗi ngày ngoại trừ làm nhiệm vụ tuần tra theo thông lệ ra, là không ai được phép mở ra.

Đỗ Long ừ một tiếng, nói: - Hôm nay là vị sư phụ nào trực ban? Mời ông ấy đến đây một chút.

Lưu Thế Minh quay đầu căn dặn một tiếng, vị sư phụ phát hiện thi thể tối hôm đó cùng một người thanh niên đi đến.

- Vị này là sư phụ Vương Xuân, cậu thanh niên kia là Vương Chấn Hưng, hôm nay là bọn họ trực ban. Lưu Thế Minh giới thiệu.

Đỗ Long liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy hai người này có chút giống, hắn cười nói: - Sư phụ Vương Xuân tối qua tôi gặp qua rồi, sư phụ Tiểu Vương là lần đầu tiên gặp. Các người dáng vẻ hình như có chút giống, chẳng là là quan hệ cha con?

Lưu Thế Minh ha ha cười, nói: - Cục trưởng Đỗ con mắt không tệ, sư phụ lão Vương là chú của sư phụ tiểu Vương, hình dáng quả thật rất giống.

Tiểu Vương chính là người tuyển nội bộ trong đập nước đó, Đỗ Long gật đầu với y, sau đó nói với Vương Xuân: - Sư phụ Vương, có thể lấy chìa khóa của ông cho tôi xem một chút không?

Vương Xuân nghi ngờ nói: - Đương nhiên có thể.

Vương Xuân tháo chìa khóa đưa cho Đỗ Long, Đỗ Long hỏi: - Cái nào là mở khóa khởi động thuyền? Thuyền nào là của sư phụ Vương?

Vương Xuân nghi ngờ nói: - Cục trưởng Đỗ lái thuyền ra ngoài à? Chìa khóa này chính là chìa khóa lái thuyền, chiếc thuyền thứ ba là của tôi dùng.

Đỗ Long cầm chiếc chìa khóa đó, sau đó lựa ra một chiếc chìa khóa bên cạnh, đi về phía chiếc thuyền thứ ba, đi tới trước đầu thuyền. Đỗ Long khom lưng nắm lấy xích khóa to, cắm chìa khóa vào, rắc rắc một tiếng liền vặn ra.

Lưu Thế Minh nhíu mày nhìn về phía Vương Xuân, Vương Xuân vội vàng giải thích: - Buồng lái thường không có người, lấy không được chìa khóa chậm trễ công việc, nên tôi mang trên người, như vậy sẽ khá thuận tiện. Người khác cũng là làm như vậy, nhưng trừ phi tuần đập thông lệ, chúng tôi đều sẽ không lái thuyền ra ngoài, chưa từng có qua.

Đỗ Long nói: - Sư phụ Vương, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể lái những chiếc thuyền này ra ngoài?

Vương Xuân nói: - Chỉ ba người chúng tôi, cả Chấn Hưng cũng không có chìa khóa. Mặt khác mỗi chiếc thuyền còn có chìa khóa dự phòng đặt ở phòng lái, không có lãnh đạo cho phép, không có ai lấy được chìa khóa. Cục trưởng Đỗ, ông sẽ không nghi ngờ tôi giết ba người đó chứ?

Đỗ Long nói: - Sư phụ Vương đừng lo lắng, tôi không phải là đang điều tra sao? Ngoại trừ ba chiếc thuyền này ra, còn có thuyền nào có thể vào được đập nước không?

Vương Xuân nói: - Còn, lân cận có một số thôn dân ký hiệp thương đánh bắt với chúng tôi. Mỗi tháng có mấy ngày bọn họ có thể vào hồ bắt cá. Nhưng mấy ngày này đều không có thuyền xuống nước, ít nhất theo tôi biết thì không có

Đỗ Long nói: - Thì ra là vậy như vậy sư phụ Vương, nếu nửa đêm có người thả thuyền xuống nước, hoặc lái thuyền ra khỏi bến thuyền, bên phía phòng lái có phát hiện không?

Vương Xuân nói: - Vậy thì khó nói, trước đây có người nửa đêm lén thả thuyền xuống nước trộm cá, chỉ cần không bật đèn, là rất khó phát hiện. Ngoài ra, thuyền của chúng tôi là chạy bằng điện, khó an toàn cũng khá yên tĩnh, cho dù lén lái ra ngoài, phòng lái cũng không nhất định sẽ phát hiện.

Đỗ Long kinh ngạc nói: - Số thuyền này là chạy bằng điện à? Vậy quả thật là rất khó phát hiện rồi Cục trưởng Lưu, chúng ta có thể vào phòng lái xem thử không?

- Đương nhiên có thể. Lưu Thế Minh trừng mắt nhìn Vương Xuân, dẫn Đỗ Long tới phòng lái.

Đỗ Long trước tiên nhìn bản đồ địa hình của đập nước một lát, nói: - Vị trí tối qua phát hiện thi thể ở đâu?

Lưu Thế Minh đang chỉ một chỗ ở chính giữa, nói: - Chính là chỗ này.

Đỗ Long nói: - Ở đây hình như không phải nơi sâu nhất của đập nước

Lưu Thế Minh nói: - Đúng, chỗ nay cũng không phải sâu nhất đập nước, nhưng cũng sâu có hơn 30m. Hơn nữa chỗ này khá tĩnh, thi thể giấu ở đáy hồ sẽ không bị nước đẩy đi. Trừ khi đập nước xả nước, nếu không làm sao có thể phát hiện? Hung thủ thật là nhọc lòng a

Đỗ Long nói: - Ừ, xem ra hung thủ đúng là rất quen thuộc với đập nước.

Lưu Thế Minh gật đầu, nhìn về phái Vương Xuân, Vương Xuân cười khổ nói: - Cục trưởng Lưu, chẳng lẽ ông cũng nghi ngờ tôi? Tôi làm việc ở đây nhiều năm như vậy, tôi không có lá gan đó, ông còn không rõ sao?

Đỗ Long cười nói: - Hung thủ lòng lang dạ sói, sư phụ Vương thoạt nhìn quả thật không giống người đó. Cục trưởng Lưu, xin anh gọi hai vị sư phụ khác cùng đến, tôi muốn hỏi bọn họ mấy câu.

Tuy tối qua mấy người Thẩm Băng Thanh đã hỏi qua, nhưng vì để nhanh chóng phá án, cục trưởng Lưu cũng là tận lực phối hợp, y lập tức gọi điện bảo hai vị sư phụ khác đến. Đỗ Long đi hai vòng trong phòng lái, đột nhiên hỏi một trực ban đang đánh ngáp liên tục: - Xin hỏi chìa khóa dùng lái thuyền ở đâu?

Nhân viên trực ban chỉ một cái ngăn thiết bên cạnh bàn làm việc, nói: - Bên trong ngăn tủ đó?

Đỗ Long nhìn nhìn ngăn tủ, đột nhiên nói: - Tối qua đánh bài mệt lắm hả.

Nhân viên trực ban theo bản năng gật đầu, sau đó nhìn Đỗ Long, kinh ngạc nói: - Anh nói gì? Đánh bài gì, tôi không biết anh đang nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi