CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Lúc Bạch Nhạc Tiên nghe nói Nhạc Băng Phong đã tới thì vẫn có vẻ rất bình thản, cô nói:

- Tới thì tới đi, buổi tối anh có rảnh không? Đưa em đi mua đồ ăn.

Đỗ Long cười nói:

- Có, có chứ. Có cần gọi Băng Phong đi cùng không? Cô ấy muốn ăn gì thì mua.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Anh không sợ có người nói xấu anh thì tùy.

Đỗ Long tự biết rằng bản thân rất bắt mắt, nếu mà đứng giữa hai mỹ nhân thì còn càng được chú ý hơn, cho nên hắn cười ngượng ngùng, nói:

- Vậy thì thôi vậy....khi nào tan ca thì anh sẽ đi đón em.

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Thôi cứ để em đi đón anh vậy, cái xe đó của anh cũng quá lộ liễu rồi, dùng xe công sẽ ảnh hưởng không tốt....

Đỗ Long biết Bạch Nhạc Tiên nói rất thật, chiếc xe cảnh sát BMW kia của hắn đúng là uy phong nhưng lái đi tán gái thì thật là không thỏa đáng, xem ra thì nên suy xét mua một con xe mới rồi.

Bạch Nhạc Tiên bày sẵn một bàn thức ăn phong phú chào đón Nhạc Băng Phong, đúng giờ Nhạc Băng Phong tới nhà của Đỗ Long, Đỗ Long vội vàng ân cần tiếp đón, Nhạc Băng Phong xắn tay áo lên trực tiếp vào bếp, nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Chị Tiên, em giúp chị nhé.

Một tiếng chị Tiên làm cho Bạch Nhạc Tiên nhột nhạt trong lòng, thật là chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa, cô chỉ tay vào bồn rửa súp lơ, nói:

- Được chứ, cô cứ rửa qua nước một lần nữa, xào rau xong thì có thể ăn cơm được rồi.

Nhìn hai vị mỹ nhân đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng Đỗ Long cảm thấy thật tuyệt vời, nhưng hắn tựa vào khung cửa nhìn cảnh náo nhiệt làm cho hai vị mỹ nhân rất không hài lòng, Bạch Nhạc Tiên nguýt hắn một cái, nói:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Ra ghế sofa mà ngồi đi, nấu xong rồi thì anh đi mà phụ trách xới cơm.

Cái này thì Đỗ Long vui vẻ làm, đợi tới lúc hai cô cởi tạp dề ngồi xuống cạnh bàn ăn nhẹ nhàng trò chuyện, hắn vui vẻ xới cơm rồi qua đó ngồi xuống, ngồi bên trái là Bạch Lạc Tiên, ngồi bên phải là Nhạc Băng Phong, chân của hắn rút ra khỏi dép, phân ra dẫm lên bàn chân non nớt của hai cô, cảm giác đó thật là thích.

Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên không ai bảo ai mà cùng trợn mắt lườm hắn một cái, Bạch Nhạc Tiên cầm bình nước trái cây lên, rót đầy cho Nhạc Băng Phong, nói:

- Băng Phong, lấy nước trái cây thay rượu, tôi mời cô một ly, cho cô tẩy trần.

Nhạc Băng Phong cười, nói:

- Cảm ơn chị Tiên

Hai người uống một hơi cạn sạch, Bạch Nhạc Tiên lại rót đầy một ly nữa cho cô, nói:

- Ly thứ hai này là uống vì tâm sự của người nào đó, tùy ý đi.

Nói xong Bạch Nhạc Tiên liền uống một hơi, Nhạc Băng Phong cũng một ngụm uống hết ly nước trái cây, nói:

- Cảm ơn chị Tiên nhiệt tình tiếp đãi, em cũng kính chị Tiên một ly, chúc chị Tiên vui vẻ, vĩnh viễn xinh đẹp trẻ trung.

Bạch Nhạc Tiên cũng giơ ly lên, cười nói:

- Cũng chúc cô vĩnh viễn thanh xuân, sự nghiệp thành công.

Nháy mắt một cái hai cô đã uống hết ba ly nước trái cây, Đỗ Long không kìm nổi, nói:

- Không thèm chú ý đến anh à, các em cũng quá đáng rồi đó?

Bạch Nhạc Tiên liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Hôm nay em tẩy trần cho Băng Phong, anh là dư thừa đó, Băng Phong, cô nói xem có đúng không?

Nhạc Băng Phong cười nói:

- A Long dù sao cũng là chủ nhà, cũng không thể nói anh ấy dư thừa.

Đỗ Long khấp khởi vui mừng nháy mắt Nhạc Băng Phong, Bạch Nhạc Tiên cười, nói:

- Băng Phong, đều là do cô chiều anh ấy thành hư rồi, được rồi, hôm nay cũng không có người ngoài, chúng ta cũng đừng vòng vo nữa, ba năm trước tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần cô có thể giúp A Long, vậy thì cứ việc mang anh ta đi, tuy nhiên cô đã cự tuyệt rồi, nhưng hôm nay tôi vẫn là nói câu nói đó, muốn có được thì cứ mang đi đi.

Nhạc Băng Phong cười nói:

- Chị Tiên, chị đã hiểu lầm rồi, em đâu có tới cướp thứ gì đi đâu, em chỉ vì ứng dụng mở rộng của đám mây an ninh mà tới thôi, đợi nhân tài của thành phố Lỗ Tây được nuôi dưỡng xong xuôi, em sẽ phải đi tới nơi khác để tiếp tục mở rộng, cái gì của chị thì vẫn sẽ là của chị.

Bạch Nhạc Tiên cười một tiếng, nói:

- Thật sao? Đừng có nói tuyệt đối như vậy, chẳng lẽ cô không muốn cướp sao?

Nhạc Băng Phong nhìn Đỗ Long, có chút oán hận nói:

- Em muốn chứ, nhưng em biết là em không thể, nếu không thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Đỗ Long dang tay chia ra nắm lấy tay của từng cô nàng, nói:

- Các em đều là của anh, ai cũng không cướp đi được, những lời nói chua chát này không ai được nói nữa, tối nay Băng Phong đừng đi nữa, anh muốn hai người cùng ở lại với anh.

Nghe những lời nói ngông cuồng của hắn, trên mặt hai cô nàng đều đỏ ửng lên, Bạch Nhạc Tiên trách mắng:

- Có ma mà thèm ở cùng anh, muốn có người ở lại cùng anh thì để Băng Phong ở lại đi.

Đỗ Long bá đạo nói:

- Không được, bọn em đều phải ở lại cùng anh.

Bạch Nhạc Tiên giãy dụa không cởi, thấy Nhạc Băng Phong ở đó chế giễu, cô càng thấy xấu hổ, nói:

- Buông tay ra! Hôm nay thật sự là không được, em bị cái đó rồi....

Câu cuối cùng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng Đỗ Long nghe rất rõ, hắn cười ha hả, nói:

- Vậy thì để lần sau đi...Phong Nhi, chị Tiên của em đã đồng ý rồi đó, còn em thì sao?

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhạc Băng Phong càng nóng lên, cô đỏ mặt cúi đầu nói:

- Em không biết anh đang nói gì.....

Đỗ Long cười ha hả nói:

- Các em đều biết mà....He he....

Sự ghen tuông của hai cô nàng đã bị Đỗ Long dùng thủ đoạn của phương tiện bạo lực làm cho tan biến, sau đó quyền khống chế liền hoàn toàn nằm trong tay Đỗ Long, hắn thỉnh thoảng lại nói vài câu ngứa ngáy vừa xấu hổ vừa tức, hai cô nàng không thể phản công lại, chỉ có thể cúi đầu xuống cố gắng ăn những đồ ăn mà Đỗ Long gắp cho.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm sau đó Đỗ Long bắt đầu thu dọn bát đĩa, ngồi đối diện với hai kẻ không nói năng gì, nói:

- Các em đừng có cãi nhau nữa, không được ghen tuông, anh rửa xong bát thì sẽ quay lại với các em.

Nghe thấy Đỗ Long ở trong bếp vừa rửa bát vừa ngân nga hát, Bạch Lạc Tiên nói với Nhạc Băng Phong:

- Băng Phong, tôi muốn nói chuyện với cô, chúng ta vào trong phòng ngủ đi.

Nhạc Băng Phong gật gật đầu, Bạch Nhạc Tiên đứng dậy nói với Đỗ Long:

- Bọn em vào phòng ngủ nói chuyện phiếm đây, không được nghe lén đó biết chưa?

Đỗ Long nói:

- Không cho anh tham dự, các em có nói gì thì cũng chả có hiệu lực đâu, hay là chờ anh cùng đi nhé.

Bạch Nhạc Tiên nói với Đỗ Long:

- Anh mà dám chạy vào là em không để cho anh yên đâu, Băng Phong, chúng ta đi thôi.

Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại, Đỗ Long ở trong phòng bếp cũng không hát nữa, hắn than nhẹ một tiếng, bọn người Bạch Nhạc Tiên nói về chuyện gì hắn cũng đại khái đoán ra được, nhưng hắn vẫn không có cách nào cản lại, Bạch Nhạc Tiên và Nhạc Băng Phong đều là những người phụ nữ rất có chủ kiến, không giống như Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết từ nhỏ đã được giáo dục phải phục tùng, đối với các cô ấy không thể dùng sức mạnh, muốn ôm trái ấp phải à, vậy thì đúng là có chút khó khăn....

Đỗ Long vừa mới dọn dẹp vệ sinh nhà bếp và phòng ăn xong, Nhạc Băng Phong vội vã mở cửa phòng ngủ đi ra, Đỗ Long kinh ngạc nói:

- Họp xong rồi hả? Nhanh thế cơ à?

Nhạc Băng Phong nói:

- Là tin tức truyền đến từ hệ thống theo dõi, Vương Chấn Hưng gọi điện thoại cho Ngô Bản Lâm rồi, bọn họ hẹn gặp nhau ở một chỗ nào đó.

Đỗ Long nói:

- Được, anh biết rồi, dự đoán bọn chúng sẽ động thủ trong đêm nay, các em cứ từ từ mà tán gẫu đi, anh đi trước phá án cái đã.

Đỗ Long vội vàng thay cảnh phục, Bạch Nhạc Tiên lấy chiếc mũ trên giá treo ở cạnh cửa đội lên cho hắn, vì Nhạc Băng Phong đang ở đó nên Đỗ Long không hôn lên môi cô như thường lệ, kết quả là Bạch Nhạc Tiên sau khi đội xong mũ cho hắn thì thuận thế giữ lấy mặt hắn rồi hôn cho hắn một cái.

Đỗ Long nhìn sang hướng Nhạc Băng Phong, thì thấy Nhạc Băng Phong cũng đang đi tới, cô nói:

- Anh phải cẩn thận nhé...đeo cái này lên, em đã giải trừ thiết lập an toàn của nó, sau khi anh đi vào thì thiết lập lại từ đầu, nó là của anh đó.....

Nói xong Nhạc Băng Phong cũng kề đến, hôn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng rút lui, Nhạc Băng Phong nói:

- Đi đi, đi sớm về sớm.

Đỗ Long thấy mặt của Bạch Nhạc Tiên méo xệch sang một bên, hắn nói thầm :

- Anh đi trước đây, các em cứ từ từ mà nói chuyện với nhau nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi