CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

-Tiền không là vấn đề

Đỗ Long nói:

-Quán thịt kia đều là trụ chống của gia đình dì, nhất định phải giữ lấy. Thế này đi! Tôi thay mặt cục Công an thành phố cho cô vay hai mươi ngàn tệ. Dì cầm lấy đi nộp tiền phạt đi. Số còn lại dùng làm tiền vốn để mà tiếp tục kinh doanh.

Chu Ngọc Nhan nghi ngờ nhìn Đỗ Long. Mãi đến khi Đỗ Long nhét tiền vào tay bà, bà mới tin là hắn ta không lừa mình.

Chu Ngọc Nhan trả lại tiền rồi nói:

-Điều này...điều này làm sao có thể chứ... Cục trưởng Đỗ, số tiền này... Chúng tôi chỉ e nhất thời không trả được...

Đỗ Long thẳng thắn nói:

-Yên tâm đi, số tiền này không cần phải trả gấp. Đợi khi thu nhập của dì dư dật thì trả vẫn chưa muộn mà. Tất nhiên dì phải viết biên lai mượn tiền mới được.

Chu Ngọc Nhan rất nhanh đã đưa cho Đỗ Long biên lai mượn tiền. Lúc Đỗ Long hỏi bà có khó khăn gì không, bà do dự đáp:

-Cục trưởng Đỗ, tôi phải phản ánh với anh một chuyện. Nếu không thì vấn đề hiện tại giải quyết được rồi, sau này có thể sẽ lại xảy ra.

Đỗ Long đáp:

-Dì nói đi, tôi đặc biệt đến giúp các dì giải quyết vấn đề mà.

Chu Ngọc Nhan nói:

-Cục trưởng Đỗ, sự việc là như thế này. Tôi nghi ngờ là có người đang muốn “chơi” tôi. Sau khi lão Ngưu xảy ra chuyện, tôi đã tiếp nhận công việc kinh doanh của ông ấy. Tôi tuyệt đối tuân thủ luật pháp. Nhưng cái quầy hàng đó không ngừng gặp rắc rối, thường thường có người đến làm loạn. Họ nói là sau khi mua thịt bò ở chỗ tôi về ăn thì bị đau bụng, và nói là thịt bò có vấn đề. Hoặc là trách móc tôi. Nhưng có trời đất chứng giám. Tôi dám thề rằng, tôi nhập hàng đều theo con đường đúng đắn. Hiện giờ Cục Y tế cũng đến rồi, rõ ràng bọn họ đã đóng dấu cho thịt bò của tôi. Vậy mà chỉ nhìn bằng mắt đã vội nói có vấn đề, và ghi giấy phạt tại chỗ. Cục trưởng Đỗ! Nếu cứ tiếp tục như thế, cái quầy đó sớm muộn cũng không giữ được.

Đỗ Long nói:

-Dì khẳng định mình thật sự không làm sai chuyện gì chứ?

Chu Ngọc Nhan kiên định nói:

-Không có, tuyệt đối không có!

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

-Vậy dì có nghi ngờ rốt cuộc kẻ nào muốn đoạt lấy cái quầy hàng của dì không?

Chu Ngọc Nhan do dự, nói:

-Điều này…Tôi chỉ là nghi ngờ, chứ tôi không có bất cứ bằng chứng nào cả….

Đỗ Long nói:

-Dì chỉ cần nói cho tôi biết tên, tôi sẽ tự mình đi điều tra.

Chu Ngọc Nhan nói ra một cái tên, bà ta nói:

-Người này là một người bạn của lão Ngưu. Sau khi lão Ngưu ngồi tù, y đã từng chạy đến nói là sẽ tiếp quản quầy hàng. Nhưng điều kiện mở quán của y quá kém. Thêm nữa trong nhà đều dựa vào quầy hàng đó, nên tôi không đồng ý. Sau đó y lại chạy đến nói mấy lần, đều bị tôi từ chối. Một lần cuối cùng, trước khi y đến, y đã từng uy hiếp tôi. Những lời lẽ đó rất khó nghe. Tiếp theo đó quầy ăn thường xuyên xảy ra chuyện.

Đỗ Long nói:

-Được rồi, tôi sẽ đi điều tra người này. Nếu như đúng thật là y làm, tôi sẽ cảnh cáo y. Bảo đảm là về sau, y sẽ không đến làm phiền dì nữa. Thế còn vấn đề gì nữa không?

Chu Ngọc Nhan cảm kích nói:

-Cục trưởng Đỗ, sự giúp đỡ của cậu thật sự quá lớn rồi. Ngoài vấn đề này ra, những cái khác không là gì cả, không phiền cậu nữa. Về sau tôi nhất định sẽ khuyên lão Ngưu cải tạo tốt, tranh thủ được ra tù sớm.

Đỗ Long nói:

-Chỉ cần dì sống tốt, lão Ngưu sẽ yên tâm cải tạo. Đợi chú ấy ra tù, thì cuộc sống sẽ tốt đẹp thôi. Đây là danh thiếp của tôi. Dì cứ cầm lấy, có khó khăn gì có thể đến tìm tôi. Tôi sẽ cố gắng hết mình để giúp đỡ.

Chu Ngọc Nhan lúc này thật sự đã bị cảm động. Bà ta cung kính tiễn Đỗ Long đến khi Đỗ Long đi thong thả mới thôi.

Sau khi rời nhà họ Ngưu, Hoàng Nham nói với Đỗ Long:

-Cục trưởng Đỗ, anh trấn an người nhà phạm nhân như vậy không được ổn lắm thì phải? Nếu như tất cả phạm nhân đều khóc than với anh, vậy thì sẽ có biết bao nhiêu là kinh phí văn phòng chi vào việc này chứ.

Đỗ Long cười nói:

-Số tiền này là tự tôi bỏ ra, không định bảo bọn họ trả. Chỉ cần bọn họ sống tốt, an ninh trật tự xã hội có chuyển biến. Vậy số tiền này tiêu đi rất đáng rồi. Thôi được rồi, người này thật sự khó khăn, đổi lại nhà khác tôi chưa chắc đã cho đâu.

Hoàng Nham cười gượng:

-Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu? Trước tiên đi tiếp một nhà nữa, hay là đi tìm người có tên là Triệu Quang Huy?

Đỗ Long đáp:

-Đi tìm Triệu Quang Huy đi, hắn hẳn là ở vùng gần đây?

Hoàng Nham nhau mày, nói:

-Được thôi, đây cũng được xem như một vụ án đó.

Đỗ Long và Hoàng Nham đến trước cửa nhà Triệu Quang Huy. Đỗ Long dùng sức gõ cửa. Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi vẫn còn đang buồn ngủ ra mở cửa, nói:

-Ai vậy, mới sớm ra mà…..

Triệu Quang Huy sau khi bất thình lình nhìn thấy rõ đứng trước mặt mình là hai cảnh sát, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó muốn đóng cửa lại. Đỗ Long dùng chân giữ cửa lại và chen vào. Triệu Quang Huy quay người bỏ chạy. Đỗ Long đuổi lên trước bắt được hắn, quát lớn:

-Triệu Quang Huy, anh đã phạm tội.

Triệu Quang Huy run người lên, toàn thân mềm nhũn, quỳ ở dưới đất. Hoàng Nham cũng nhảy vào, anh ta nhanh chóng thăm dò hai phòng bên trong. Sau đó nói với Đỗ Long:

-Bên trong không có người.

Đỗ Long nắm lấy Triệu Quang Huy, hướng về phía hắn với vẻ mặt hăm dọa, quát:

-Nói! Đồng bọn của anh đâu?

Triệu Quang Huy ngậm chặt miệng, Đỗ Long cười nhạt, nói:

-Tôi khuyên anh, tốt nhất vẫn là nói thật đi, chứ đừng hại mình hại người. Anh cho rằng không nói gì thì không có chuyện gì hay sao? Việc của các anh chúng tôi đã rõ như lòng bàn tay rồi. Nếu không cũng chẳng bắt được anh nhanh như vậy. Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng đấy. Đồng bọn của anh đi đâu rồi?

Triệu Quang Huy ảo não đáp:

-Các anh chẳng phải đã biết rồi sao? Sau khi chúng tôi ăn trộm đồ thì ai về nhà người ấy. Nếu như bọn họ không ở nhà, thì tôi cũng không biết họ đi đâu cả.

Đỗ Long và Hoàng Nham liếc mắt nhìn nhau, Đỗ Long nói:

-Tang vật đâu?

Triệu Quang Huy nhìn về phía trong phòng, nói:

-Ở dưới giường ý, haiz….Thật không ngờ lại bị bắt nhanh như vậy, sớm biết vậy….

Đỗ Long cười nhạt, nói:

-Có tiền cũng khó mua được cái “sớm biết vậy”. Các anh làm việc mà không nghĩ đến hậu quả, hối hận cũng vô ích.

Hoàng Nham đã tìm thấy một bao tải ở dưới giường của Triệu Quang Huy, rồi mở ra nhìn. Anh ta chỉ thấy bên trong chứa đầy những viên đá lớn nhỏ. Hoàng Nham ngây người một lát, lập tức hiểu ra. Hóa ra đám người Triệu Quang Huy đi ăn trộm nguyên liệu thô Phỉ Thúy. Những viên đá này đều là nguyên liệu thô có giá trị không rẻ chút nào.

Hoàng Nham nhấc bao tải bày ra trước Đỗ Long, Đỗ Long nói:

-Trước tiên hãy đem anh ta và tang vật về đã.

Hoàng Nham còng tay Triệu Quang Huy lại, giải vào xe cảnh sát. Đỗ Long nhấc cái bao nguyên liệu thô đi theo. Trên đường trở về Đại đội hình sự, Đỗ Long dùng máy tính bảng nhanh chóng tra ra vụ án tiệm Ngọc Thạch bị mất cắp lúc sớm hơn một chút mới báo án, hệ thống theo dõi quay được một người bịt mặt hoàn toàn giống với Triệu Quang Huy.

Đây đúng là vô tâm trồng liễu, liễu thành rừng nhỉ. Triệu Quang Huy vẫn còn hai đồng bọn nữa. Đỗ Long lúc này đã biết được lai lịch thân phận của hai gã đó, nhưng Triệu Quang Huy vẫn không chịu khai, nên hắn không thể trực tiếp đưa người đi bắt. Vụ án này xảy ra ở khu bắc, Đỗ Long ngược lại không cần phải khách khí với Thẩm Băng Thanh làm gì cả. Hắn dự định sẽ nhẹ nhàng bắt ba nghi phạm lại, sau đó mới đi khoe khoang với Thẩm Băng Thanh. Tưởng tượng đến dáng vẻ ngạc nhiên của Thẩm Băng Thanh, hắn không nhịn được cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi