CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long đến cục Công an thành phố. Hắn ta cùng với một tốp các vị lãnh đạo như Phó chủ tịch tỉnh Chúc Hồng Kì, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thái Bác Thắng, cùng với Bí thư Châu ủy châu Đức Hồng- Mã Quang Minh, Chủ tịch châu Đằng Thanh Hà, Bí thư Thành ủy thành phố Lỗ Tây, Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Công an, đi một dãy xe hạng sang đến huyện Mãnh Mãng.

Các lãnh đạo huyện Mãnh Mãng sớm đã nhận được tin. Bọn họ sớm đã chờ đợi ở bên đường. Sau khi hai tốp lãnh đạo tụ hợp, thì sẽ cùng đi đến bệnh viện nhân dân huyện Mãnh Mãng.

Vương Hải Lượng được sắp xếp ở một phòng bệnh sáng sủa. Trên một chiếc giường khác, chất đầy các thứ mà lãnh đạo mang đến. Các lãnh đạo lần lượt đến trước giường thăm Vương Hải Lượng, nhưng tiếc rằng anh ta vẫn hôn mê. Nếu không nhất định sẽ cảm động muôn phần.

Chu Trường Nga- vợ của Vương Hải Lượng thay mặt anh ta nhận lời thăm hỏi của các lãnh đạo. Chu Trường Nga mặc dù sớm nhận được thông báo, nhưng đột nhiên thấy các lãnh đạo đến thăm chồng mình, cô ta thấy vừa mừng vừa lo. Sau khi nhìn thấy Đỗ Long trong tốp gần cuối, cô ta mới bừng tỉnh ngộ. Lúc đến lượt Đỗ Long, cô ta nắm tay Đỗ Long. Cô không kìm được, cảm kích rơi nước mắt. Nếu như không phải là Đỗ Long giúp đỡ, cô ta vẫn phải khổ đau trong mờ mịt và bất lực rồi. Nếu như không phải là Đỗ Long, thì làm gì có nhiều lãnh đạo quan tâm đến Vương Hải Lượng- người mà nằm liệt giường một năm như vậy chứ!

- Phó cục trưởng Đỗ! Cảm ơn anh. Anh là đại ân nhân của gia đình chúng tôi.

Chu Trường Nga khóc, định quỳ trước Đỗ Long. Đỗ Long vội vàng đỡ cô ta lên, nói:

- Đây là việc tôi nên làm mà. Đồng chí Vương Hải Lượng là niềm tự hào của cục Công an chúng tôi. Phó chủ tịch tỉnh Chúc và Chủ nhiệm Thái, Bí thư Mã, Bí thư Kì cùng tất cả các lãnh đạo hôm nay đặc biệt đến thăm anh Lượng. Cô có gì khó khăn cứ nói với các lãnh đạo. Các lãnh đạo nhất định sẽ giúp cô giải quyết vấn đề.

Chu Trường Nga lau nước mắt, cảm kích nói:

- Phó cục trưởng Đỗ! Anh đã giúp chúng tôi giải quyết khó khăn lớn nhất rồi. Chúng tôi không có khó khăn gì làm phiền đến các lãnh đạo nữa.

Chu Trường Nga chỉ chú ý nói chuyện với Đỗ Long, để mặc các lãnh đạo một bên. Mọi người không khỏi ngượng ngùng. Đây cũng không phải chuyện tốt gì. Đỗ Long nhanh trí, nói với Chu Trường Nga:

- Thật sự không còn khó khăn gì nữa chứ? Lẽ nào cô không muốn lấy danh hiệu anh hùng cho anh Lượng sao? Anh ấy bây giờ vẫn chưa nhận được vinh dự đáng nhận đâu.

Trong lòng Chu Trường Nga khẽ động. Lúc đó mới chờ mong nhìn sang phía bên là Mã Quang Minh- người mà xem ra có thái độ khá quan liêu, nói:

- Chủ tịch Chúc...

Trong lòng Mã Quang Minh cười như hoa nở. Ông ta vội vàng chỉ sang phía bên cạnh, nói:

- Vị này mới là Chủ tịch Chúc. Tôi là Mã Quang Minh- Bí thư Châu ủy châu Đức Hồng.

Chu Trường Nga ngượng ngùng nhìn về phía Chúc Hồng Kì, nói:

- Chủ tịch Chúc! Xin lỗi ông. Một lúc đến nhiều lãnh đạo như vậy, tôi căn bản không nhớ được, Chủ tịch Chúc...

Vẻ mặt Chúc Hồng Kì tràn đầy nụ cười hiền từ, ông ta nắm lấy tay Chu Trường Nga, nói:

- Tiểu Chu, cô yên tâm. Tôi đã thương lượng với lãnh đạo thành phố Lỗ Tây rồi. Trường hợp của đồng chí Vương Hải Lượng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thấy việc nghĩa hăng làm. Anh ấy không những là người thấy việc nghĩa hăng làm, mà còn là anh hùng trong hệ thống công an của chúng tôi. Tất cả chi phí nằm viện của anh ấy, đều có thể do quỹ phụ trách thấy việc nghĩa hăng hái làm chi trả. Còn vấn đề việc làm của cô, con cái học hành, và vấn đề phụng dưỡng bố mẹ đồng chí Vương Hải Lượng, chính phủ sẽ có sắp xếp thỏa đáng. Cô cứ yên tâm.

Trì Khánh Bân bày tỏ với Chu Trường Nga. Mã Thành Cương- người tham gia vào vụ đánh người- đã bị bắt theo pháp luật rồi. Có rất nhiều chứng cớ, cái mà có thể chỉ ra hành vi phạm tội của y. Bọn Mã Thành Cương tuyệt đối không thoát khỏi sự nghiêm trị của pháp luật. Ông còn nói cho Chu Trường Nga biết, việc của Vương Hải Lượng đã lập án, cô ta có thể ra làm chứng, bắt đền bọn Mã Thành Cương.

Chu Trường Nga cảm động đến rơi nước mắt. Cô vốn đã tuyệt vọng, thật không ngờ lại có thay đổi. Hiện tại chỉ thiếu là Vương Hải Lượng vẫn chưa tỉnh.

Sau khi đợi các lãnh đạo rời khỏi, Chu Trường Nga xúc động quay lại phòng bệnh. Cô phát hiện Đỗ Long đang ngồi ở mép giường, cũng đang bắt mạch cho Vương Hải Lượng như lần trước. Chu Trường Nga không dám quấy rầy Đỗ Long. Cô nhẹ nhàng ngồi ở một bên mép giường. Cô kinh ngạc nhìn Vương Hải Lượng nằm không nhúc nhích trên giường. Nếu như anh ấy đột nhiên tỉnh lại, thì tốt biết mấy.

Mấy phút sau, Đỗ Long buông tay ra. Quay đầu nhìn Chu Trường Nga, nói với cô ấy:

- Tiểu Chu! Bác sĩ đã giúp anh Lượng kiểm tra chưa? Bọn họ có nói cho cô biết, anh Lượng khi nào mới tỉnh lại không?

Chu Trường Nga lắc đầu, nói:

- Không. Kết luận của bác sĩ giống như lúc trước. Họ nói, thân thể anh Lượng rất bình thường. Anh ấy không tỉnh lại, là do vấn đề trong ý thức. Không có liên quan gì đến thân thể....Họ bảo tôi và các con nên thường xuyên nói chuyện với anh Lượng. Nhưng chúng tôi đã nói gần một năm rồi, anh Lượng vẫn không có biến đổi gì.

Đỗ Long nói:

- Các bác sĩ nói không sai. Nhưng chỉ là hiệu quả chậm hơn một tí thôi. Nếu như bổ trợ thêm châm cứu, hoặc là có cơ hội thì gọi anh ấy tỉnh dậy.

Chu Trường Nga vui mừng, nói:

- Phócục Đỗ! Điều này có thật không? Anh muốn châm cứu cho anh Lượng sao?

Đỗ Long nói:

- Tôi có dự định vậy, nhưng... chuyện này cũng có sự nguy hiểm nhất định. Cô phải nghĩ rõ ràng, tôi không có chứng chỉ làm nghề y đâu.

Chu Trường Nga do dự, Đỗ Long không thúc cô ta. Thấy Chu Trường Nga nhất thời không đưa ra chủ ý, hắn đứng dậy, nói:

- Cô tự mình từ từ nghĩ đi. Có quyết định rồi thì gọi điện cho tôi.

Chu Trường Nga chần chừ một lát. Lúc Đỗ Long đi ra ngoài phòng bệnh, cô nói:

- Phócục Đỗ! Việc này... Anh nắm chắc bao nhiêu phần?

Đỗ Long nói:

- Khoảng tám phần.

Chu Trường Nga cắn răng một cái, nói:

-Tám phần là không ít rồi. Phó cục trưởng Đỗ! Tôi quyết định rồi. Anh trị bệnh cho anh Lượng đi. Tôi tin anh không hại anh ấy.

Đỗ Long nói:

- Tốt lắm. Tôi quay về chuẩn bị, tám giờ tối tôi lại đến. Chuyện tôi trị bệnh cho anh Lượng, cô đừng nói cho người khác biết. Bất luận trị được, hay là không có hiệu quả, cô cũng đừng nói.

Đỗ Long nói vậy làm cho Chu Trường Nga có chút nghi ngờ. Nhưng suy nghĩ một chút, cô cũng bình thường trở lại. Đỗ Long là lãnh đạo Cục công an mà. Anh ấy tất nhiên không hi vọng tin này truyền ra ngoài. Nhưng thành công hay không, nhất định sẽ ảnh hưởng. Vì vậy Chu Trường Nga liên tục gật đầu. Cô vô cùng cảm kích tiễn Đỗ Long ra về.

Trên đường Đỗ Long lái xe về Cục công an, Hàn Vĩ Quân gọi điện cho hắn, nói:

- Đỗ Long! Cậu chạy đi đâu rồi? Chủ tịch Chúc triệu tập mở hội nghị đấy.

Đỗ Long đáp:

- Tôi đến ngay. Ở phòng họp chính phủ thành phố sao?

Hàn Vĩ Quân nói:

- Ừ! Mau đến đi.

Đỗ Long rất nhanh đã đến Thành ủy. Hàn Vĩ Quân đã ở bãi đỗ xe đợi hắn. Hai người cùng vào phòng họp. Chỉ thấy Chúc Hồng Kì và Thái Bác Thắng đang ngồi ở giữa đài chủ tịch. Những lãnh đạo khác lần lượt gạt ra. Ngồi phía dưới đông nghìn nghịt một đám người.

Hàn Vĩ Quân và Đỗ Long ngồi ở hàng trước của phòng họp. Lúc Đỗ Long đi vào, Chúc Hồng Kì đã bắt đầu chủ trì cuộc họp. Nói đơn giản về vấn đề cán bộ phải liêm khiết, tự kìm chế. Chứ không có ý gì mới. Nghe đến mức Đỗ Long mơ màng ngủ. Mãi đến khi Chúc Hồng Kì bắt đầu liên hệ thực tế, nói đến chuyện bọn Mã Thành Cương gây chuyện trên đường Hồng Kì, Đỗ Long mới có chút tinh thần.

Thấy Chúc Hồng Kì ở trên đài ra sức cảnh cáo các cán bộ không giẫm lên vết xe đổ, trở thành ô dù cho những thế lực đen tối. Đỗ Long chợt hiểu ra. Chúc Hồng Kì đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Xem ra đồng chí Chúc Hồng Kì vẫn còn chí tiến thủ, vẫn muốn tiến một bước nữa trên con đường làm quan của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi