CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Khi Thẩm Băng Thanh đi tới Trần gia trại, vợ của Trần Hồng Thụ,Trâu Xuân Kỳ thấy bọn họ trước tiên lo lắng hỏi thăm:

- Cảnh quan, chồng của tôi thế nào rồi? Ông ấy không có việc gì chứ?

Thẩm Băng Thanh không hề trực tiếp trả lời, cậu nói:

- Chúng ta vào nhà từ từ nói...

Vào trong phòng Trâu Xuân Kỳ quan tâm lo lắng hỏi Thẩm Băng Thanh có muốn uống nước hay không, Thẩm Băng Thanh tỏ vẻ không cần, sau đó dò hỏi:

- Trâu Xuân Kỳ, tâm tình của chồng của bà ngày hôm qua như thế nào?

Trâu Xuân Kỳ đáp:

- Sáng sớm ông ấy còn vui vẻ, ăn cơm trưa xong vẫn đến đầu thôn xem người ta chơi cờ, tới khi trở về thì có phần không bình thường, cả buổi cứ ngơ ngác như lạc mất hồn. Cảnh quan ông ấy đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ ở đâu rồi?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Việc này chờ chút nữa rồi nói sau, trước tiên bà trả lời mấy câu hỏi của chúng tôi đã, bà thấy ông ấy không bình thường chẳng lẽ không hỏi ông ấy sao?

Trâu Xuân Kỳ ngạc nghiên nói:

- Tôi không dám hỏi, thấy sắc mặt hắn không tốt, tôi lập tức tránh xa. Mọi người trong thôn biết tính tình lão kia chính là thuốc nổ, hơi một chút lập tức cháy.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Bình thường chồng bà có đánh chửi bà không?

Trâu Xuân Kỳ chần chừ một lúc rồi nói:

- Cũng không phải thường xuyên... Thỉnh thoảng... Dù sao tôi có thể không chọc ông ấy thì sẽ lập tức không chọc. Nửa đêm hôm qua ông ấy thức dậy, lái xe mô to phải đi, tôi còn hỏi ông ấy một câu, ông ấy rống lại một câu rồi lập tức đi ngay.

Thẩm Băng Thanh hỏi:

- Bà hỏi cái gì? Ông ấy trả lời như thế nào?

Trâu Xuân Kỳ nói:

- Tôi hỏi ông ấy đã trễ thế này còn đi đâu, ông ấy nói... ông ấy nói... tôi đi chết, đừng dài dòng... Ông ấy thực sự nói như vậy đấy cảnh quan, ông ấy sẽ không xảy ra chuyện gì hệ trọng chứ?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nghe nói ông ấy đi sau khi nhận được một cú điện thoại, bà có nghe được nội dung của cuộc điện thoại ấy không?

Trâu Xuân Kỳ lắc đầu nói:

- Lúc đó đang ngủ mơ mơ màng màng, hoàn toàn không chú ý cho kỹ, hình như A Thụ nói cũng không nhiều, đa số đều là ừ ừ.

Thẩm Băng Thanh hơi thất vọng, nói:

- Vậy trước khi đi ông ấy làm cái gì? Bà thấy được vẻ mặt của ông ấy lúc đó không? Là phẫn nộ hay là lo âu hay là cái gì khác?

Trâu Xuân Kỳ suy nghĩ một chút nói:

- Tôi còn nhớ sau khi ông ấy xuống giường, bật đèn, tìm tòi gì đó trong ngăn tủ, thứ đáng giá của nhà chúng tôi đều đặt trong ngăn tủ. Vì vậy tôi liền có chút kỳ quái, hỏi một câu ông ấy lập tức rống lên với tôi... Sau đó tôi nhìn xuống cũng không thấy vật gì... Lúc ông ấy rống lên với tôi dường như vẻ mặt rất sốt ruột...

Thẩm Băng Thanh ghi chép vài thứ lên bản bút ký rồi nói:

- Còn có cái gì muốn bổ sung không?

Trâu Xuân Kỳ mờ mịt lắc đầu, Thẩm Băng Thanh lại hỏi:

- Bà có con trai đang ở trường cấp ba Lỗ Tây không?

Trâu Xuân Kỳ gật đầu nói:

- Đúng, tiểu Bảo nhà tôi ở Tam Trung, cảnh quan sao ngài lại đột nhiên hỏi đến tiểu Bảo?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Gần đây bà liên lạc với con trai bà Trần Gia Bảo là vào lúc nào?

Trâu Xuân Kỳ suy nghĩ một chút đáp trả:

- Hôm kia, đúng chính là tối ngày hôm kia, khoảng bảy giờ như thế này, tiểu Bảo gọi điện tùy tiện hàn huyên vài câu cũng không nói cái gì.

Thẩm Băng Thanh vẫn luôn quan sát biểu tình của Trâu Xuân Kỳ, Trâu Xuân Kỳ thấy thế khẩn trương nói:

- Cảnh quan sẽ không phải con tôi đã xảy ra chuyện gì chứ?

Thẩm Băng Thanh cảm thấy có lẽ không hề nói dối, thấy hỏi cũng tương đối rồi, cậu đáp lại :

- Trâu Xuân Kỳ, bà phải chuẩn bị tâm lý, con trai bà tối hôm qua không hề quay về trường học, ngày hôm nay cũng không lên lớp, hiện tại tăm tích bất minh...

Trâu Xuân Kỳ lập tức luống cuống, bà nói:

- Đây là chuyện gì? Gia Bảo vẫn luôn rất ngoan... Nó sẽ không vô duyên vô cớ trốn học...

Thẩm Băng Thanh:

- Nửa đêm hôm qua cuộc điện thoại kia chính là dùng số của con trai bà gọi tới, thế nhưng người gọi điện có phải con trai bà Trần Gia Bảo hay không thì chúng tôi cũng chưa xác định được, mặt khác lúc sáng sớm chồng bà lái xe đến thành phố Lỗ Tây bị người nổ súng bắn chết...

Hai mắt Trâu Xuân Kỳ khẽ đảo, ngất xỉu...

Thẩm Băng Thanh tìm được trưởng thôn, hỏi ông về tình hình của Trần gia, trưởng thôn nói:

- Trần Hồng Thụ có tiếng là nóng tính, ở nhà hắn động một chút là đánh chửi bà vợ Trâu Xuân Kỳ, đối với con thì ngược lại, cưng chiều vô cùng, tình hình kinh tế hẳn là có thể có mấy vạn tiết kiệm gửi ngân hàng. Tuy rằng tính cách Trần Hồng Thụ nóng nảy, tồi tệ nhưng cũng không có kẻ thù nào muốn hắn chết. Cảnh quan, Trần Hồng Thụ thực sự đã chết sao?

Thẩm Băng Thanh cùng hai gã điều tra viên khác ở trong thôn tiếp tục thăm hỏi, điều tra, câu trả lời nhận được cũng không khác biệt lắm. Trần Hồng Thụ tính tình nóng nảy nhưng người không xấu, vợ là nàng dâu rất xinh đẹp đến từ nơi khác, tuy rằng cả ngày bị ức hiếp, chịu đòn nhưng bà rất giữ bổn phận, chưa từng nghe nói lời phàn nàn gì về bà. Trần Gia Bảo càng là một đứa trẻ ngoan trong thôn, người Trần gia có thể đỗ trường cấp ba tốt như thế trong thành phố hầu như chỉ có mình nó, có thể xem như gia đình tương đối toàn vẹn trong Trần gia.

Chính là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn như thế bây giờ lại xuất hiện mối nguy to lớn, khiến kẻ khác hoang mang chính là trong lúc nhất thời lại không tìm được một chút manh mối nào. Chẳng lẽ Trần Hồng Thụ thật sự bị kẻ cướp lén lút gây án tình cờ đụng phải? Vậy thì con của hắn lại xảy ra chuyện gì?

Thẩm Băng Thanh liên hệ với Đỗ Long, nói cho Đỗ Long manh mối điều tra được. Trước mắt Đỗ Long đã biết lai lịch của hung thủ, thậm chí biết rõ nơi ẩn náu của bọn chúng, cũng biết Trần Gia Bảo ở nơi nào. Cái khó chính là ngay lập tức những tình hình này hắn không có cách nào nói cho người khác được, chỉ có thể dùng phương pháp thường lệ, từ từ dẫn dắt đám người Thẩm Băng Thanh tra được đầu mối hữu dụng, tiếp theo bắt được nghi phạm.

Đỗ Long 'đắn đo' một chút nói:

- Xem ra Trần Gia Bảo mới có thể là bị người bắt cóc, sau khi Trần Hồng Thụ nhận được điện thoại của bọn cướp cũng không dám làm ầm lên. Hắn chỉ có thể im lặng chờ đợi bọn cướp tiếp tục liên lạc với hắn. Tới nửa đêm bọn cướp bảo hắn đến máy ATM của ngân hàng đã định để rút tiền, sau đó ở nơi đó giết hắn.. .Phân tích này căn bản có thể giải thích chứng cứ trước mắt. Xem ra bọn cướp chỉ đem Trần Gia Bảo trở thành mồi nhử, muốn chính là mạng của Trần Hồng Thụ.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Nhưng tôi hỏi khắp mọi người trong thôn đều nói tuy rằng Trần Hồng Thụ tính tình hơi nóng nảy bộp chộp nhưng hắn cũng không có kẻ thù nào lại tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ vì muốn mạng của hắn?

Đỗ Long nói:

- Đôi khi một người nói đùa cũng có thể muốn mạng người, rất nhiều người chọc họa sát nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trước tiên cậu tiếp tục điều tra xem Trần Hồng Thụ có nguy cơ nợ nần gì hoặc là vấn đề tình cảm không, có tranh cãi về tài vụ hoặc tranh chấp tình cảm không? trước tiên sắp xếp hai phương diện này ra tra một lần nữa.

Thẩm Băng Thanh đáp lại môt tiếng tiếp tục điều tra, Đỗ Long buông điện thoại bàn xuống, cầm lấy di động gọi điện cho Phó Hồng Tuyết hỏi:

- Tìm được nơi ấy chưa?

Phó Hồng Tuyết nói:

- Tìm được rồi, có cần lập tức bắt bọn chúng lại không?

Đỗ Long nói:

- Tạm thời không cần, em ở đó trước chăm chú quan sát, chờ anh gọi điện.

Hung thủ đã bị theo dõi sát sao, Đỗ Long thoáng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tính toán nên làm sao để đem đầu mối dẫn ra. Một lát sau, Thẩm Băng Thanh lại gọi điện nói điều tra viên phát hiện một chiếc xe máy lắp lại bị vứt bỏ ở trong một mương nước, sau đó ở phụ cận cũng tìm được một cặp da bị vứt bỏ bên trong có ví tiền có chi phiếu, chứng minh thư, chính là không có tiền, suy nghĩ hung thu dàn dựng một vụ cướp dẫn điều tra viên vào ngã rẽ. Nhưng Đỗ Long lại biết dù cho không có dị năng của hắn, Thẩm Băng Thanh cũng sẽ phá án sau hai ngày, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không thể đùa giỡn như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi