CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Trần Gia Bảo đúng là một đưa trẻ ngoan và thông minh. Nó cố giấu nước mắt, há miệng ra. Lúc Trần Lương Hồng nhét bánh vào mồm, nó liền cắn một miếng to.

Từ tối qua đến giờ Trần Gia Bảo chưa ăn gì, suýt chút nữa là đã nhai luôn cả ngón tay của Trần Lương Hồng. Y thô tục mắng chửi. Trần Gia Bảo biết sinh mạng nhỏ bé của mình nằm trong tay y, nên dù có giận thấu xương cũng ngâm miệng không nói nửa lời.

Một lúc sau thấy Trần Gia Bảo không vấn đề gì, lúc này Trần Lương Hồng mới nhét bánh vào mồm ăn.

Cứ như vậy mỗi chiếc bánh Trần Gia Bảo đều ăn trước hai miếng, rồi Trần Lương Hồng mới ăn mấy miếng sau. Trần Lương Hồng bắt đầu khát nước, lại để cho Trần Bảo Bảo uống trước mấy ngụm. Đợi đến khi nó không việc gì, mới ùng ục tu hết chỗ nước còn lại.

Bởi vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Thẩm Băng Thanh dẫn Trâu Xuân Kỳ xuống nhà. Sau khi vào phòng, Trâu Xuân Kỳ liền xông tới cửa phòng đã bị đoàn cảnh sát bao vây, kết quả là bị Đỗ Long chặn lại. Chị ta bám lấy tay Đỗ Long, nước mắt chảy ra như mưa kêu lên:

- Gia Bảo…con tôi…

Trần Bảo Bảo cũng kích động, nó cố xoay người kêu lên:

- Mẹ.

Hai mẹ con không thể gặp mặt, mà chỉ có thể nghe thấy giọng và cùng khóc. Trần Lương Hồng lại trầm xuống, không quát mắng Trần Bảo Bảo và Trâu Xuân Kỳ. Đỗ Long đảo mắt nói lớn:

- Trần Lương Hồng, anh tại sao không nói gì? Anh có điều kiện gì thì hãy nói ra đi, bọn tôi sẽ cố gắng đáp ứng, chỉ có một điều là anh đừng làm hại đứa trẻ vô tội.

Trần Lương Hồng vẫn im lặng. Lúc này Trâu Xuân Kỳ đã thức tỉnh Đỗ Long, bà bắt đầu lớn tiếng hỏi:

- Trần Lương Hồng, sao anh lại làm như vậy? Tôi với Anh Thụ có chỗ nào đắc tội với anh, mà anh lại ra tay tàn ác vậy? Trần Lương Hồng, anh nói đi.

Trần Lương Hồng vẫn không thèm hé răng. Lúc này ngay cả mấy người đến sau như Thẩm Băng Thanh cũng cảm thấy Trần Lương Hồng khác thường. Cũng chính lúc này, mẹ Trần Lương Hồng Vương Tố Nga đi cùng xe đến rơi nước mắt nói:

- A Hồng, con sao vây? Sao con lại có thể làm vậy? Mau thả Gia Bảo ra đi. Nó là chúng ta nuôi lớn, sao con có thể đối với nó như vậy…

Trần Lương Hồng kích động hét lớn:

- Ở đây không có chuyện của mẹ, mẹ mau tránh ra đi.

Lúc Trâu Xuân Kỳ mở miệng chất vấn, Trần Lương Hồng lại ngậm miệng lại. Lúc này mọi người biết được là chắc chắn có vấn đề giữa Trâu Xuân Kỳ và Trần Lương Hồng.

Đỗ Long hỏi Vương Tố Nga một chút về quá khứ của Trần Lương Hồng, thì biết được mấy năm nay y vẫn làm ở Quảng Đông, còn cụ thể là làm gì thì mẹ y cũng không rõ lắm. Lúc có lúc không có gửi về mấy lần tiền, con số cũng không hề nhỏ. Vương Tố Nga đều cất giúp Trần Lương Hồng, nói là để sau này khi y cưới vợ dùng đến.

Trần Lương Hồng không có vợ? Đỗ Long nhìn về phía Trâu Xuân Kỳ bên cạnh thấy dung mạo cô ta không có gì xuất chúng. Lúc này khóc đến nỗi mước mắt nước mũi đầm đìa, khó lọt vào mắt của Đỗ Long. Trần Lương Hồng vì cô ta mà làm liều sao?

Thẩm Băng Thanh rất hiểu Đỗ Long. Thấy hắn nghe đến Trần Lương Hồng không có vợ, liền nhìn về phía Trâu Xuân Kỳ. Cậu ta lập tức hiểu được ý hắn, nên kéo hắn ra một bên nói nhỏ:

- Theo như tình hình tôi được biết, Trâu Xuân Kỳ có thể được coi là xinh đẹp trong thôn…Liệu có…Trần Lương Hồng vẫn luôn yêu thầm chị ta. Thấy Trâu Xuân Kỳ bị Trần Hồng Thụ đánh mắng, liền sinh lòng hận, nảy ra y nghĩ giết Trần Hồng Thụ để thay thế không?

Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh khen ngợi nói:

- Trước mắt thì có thể thấy đây là cách giải thích hợp lý duy nhất. Cậu xem Trâu Xuân Kỳ khóc thét mắng nhiếc lâu như vậy, mà Trần Lương Hồng vẫn không thèm mở miệng. Còn mẹ y cứ mở miệng ra, liền bị y mắng. Xem ra tình cảm của y với Trâu Xuân Kỳ thật sâu đậm, cậu xem có thể lợi dụng việc này để khiến Trần Lương Hồng đầu hàng không?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

- Không được, chuyện này chúng ta phải giữ bí mật giúp mẹ con Trâu Xuân Kỳ. Nếu không sau này bọn họ khó mà sống được ở thôn Trần Gia nữa.

Đỗ Long cau mày nói:

- Vậy phải làm thế nào? Gọi cảnh sát đến đánh chết Trần Lương Hồng sao?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Chẳng phải cậu vốn lắm mưu sao? Có thể không giết thì đừng giết.

Đỗ Long thở dài:

- Làm người thông minh thật mệt…Được, xem ra Trần Lương Hồng đã lòng dạ sắt đá vậy. Trâu Xuân Kỳ với Vương Tố Nga ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, dẫn bọn họ đi đi.

Thẩm Băng Thanh khó khăn lắm mới khuyên được Trâu Xuân Kỳ và Vương Tố Nga đi. Không còn tiếng khóc hét của bọn họ, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn, Đỗ Long nói:

- Trần Lương Hồng anh đã ăn no, cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Những người không liên quan cũng đã đưa đi, giờ sẽ nói những chuyện vui buồn về anh cho anh biết. Anh biết không, bốn phía quanh đây đều toàn cảnh sát. Chỉ cần anh ló đầu ra, thì những tay súng bắn tỉa sẽ cho đầu anh nát bét luôn. Mà cho dù bọn tôi có chuẩn bị xe cho anh đi chăng nữa, thì liệu anh có thuận lợi mà đem theo con tin rời khỏi đây không?

Trần Lương Hồng cười lạnh nói:

- Việc của tao không cần mày quản, cứ chuẩn bị tốt xe cho tao là được.

Đỗ Long nói:

- Hay là thế này đi. Trần Lương Hồng, anh thả Trần Gia Bảo ra, tôi sẽ làm con tin của anh thì sao? Tôi cao lớn, có thể chắn cho anh nhiều một chút không dễ bị những tay bắn tỉa ngắm.

Trần Lương Hồng cười nói:

- Mày nghĩ tao ngu sao? Mày cao lớn vậy lại còn qua huấn luyện. Nhỡ mày mà phản kháng, chẳng phải tao chết chắc sao?

Đỗ Long nói:

- Anh có súng thì sợ gì? Nếu không tôi đứng ra cho anh xem? Trên người tôi không có vũ khí gì, rất an toàn. Nói thế nào đi nữa, anh cũng cần có một người lái xe giúp chứ?

Trần Lương Hồng do dự một chút nói:

- Mày đứng ra quay một vòng cho tao xem.

Lông mày Đỗ Long rung lên, Thẩm Băng Thanh ấn vai hắn nói nhỏ:

- Anh định làm gì? Khoe anh hùng sao? Làm vậy chả bằng bắn một phát chết luôn đi.

Đỗ Long cươi nói:

- Yên tâm đi, tôi không sao đâu, chẳng nhé cậu không tin tôi sao? Vừa muốn chế phục y lại vừa muốn đứa trẻ an toàn, thì chỉ có thể mạo hiểm chút thôi.

Nói xong Đỗ Long bước ra, giơ hai tay lên đứng trước cửa, Trần Lương Hồng dùng súng chỉ vào Đỗ Long nói:

- Xoay vòng giang tay ra.

Đỗ Long phát hiện tay cầm súng của Trần Lương Hồng đặt yên trên giường…chía vào ngực Đỗ Long, không thèm ngắm rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Lòng Đỗ Long chợt kinh động, tên Trần Lương Hồng này dùng súng không phải chỉ một hai lần.

Đỗ Long làm ra vẻ phải xoay người lại nói:

- Trần Lương Hồng, anh bắn chết Trần Hồng Thụ rất lão luyện đấy. Anh không phải là tên sát nhân điên cuồng giết chết hơn mười người ở Quảng Đông Quảng Tây mấy năm nay đấy chứ?

Trần Lương Hồng căng thẳng nói:

- Mày nói lung tung gì đấy? Mau quay người đi.

Đỗ Long hết sức tập trung, hắn quay chầm chậm một vòng, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh căng thẳng hai tay ôm súng đứng bên cạnh. Giả sử như Trần Lương Hồng dám nổ súng, cậu ta sẽ lập tức xông vào xử lý Trần Lương Hồng không chút do dự.

Đỗ Long nháy mắt với cậu ta, rồi sau đó quay lại. Trần Lương Hồng lại nói:

- Không được, mày phải bảo người còng tay về phía sau.

Đỗ Long nói:

- Còng tay lại thì lái xe kiểu gì?

Trần Lương Hồng nói:

- Xe đến, tao sẽ mở còng cho mày. Mau lên, lắm lời là tao nổ súng đấy.

Chẳng hiểu sao đột nhiên Trần Lương Hồng lại trở nên lo lắng. Đỗ Long chỉ đành để tay về sau lưng, tay hắn lật một đồng liền lớn với hai đồng xu từ trong tay áo lăn vào long bàn tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi