CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Phó cục trưởng Đỗ cậu nói như vậy là coi tôi là đồ ngốc sao? Cái đó tôi đã nhận được rồi, cậu còn nói Triệu Hiểu Phượng không ở trong tay cậu? Cậu biết rõ tôi là người thế nào rồi. Sáng ngày mai cậu không giao bọn Triệu Hiểu Phượng, thì đợi đến nhặt xác đi.

Đỗ Long nói:

- Tôi không hiểu bà đang nói gì, xem ra bà muốn ép tôi rồi? Được, giả thiết Triệu Hiểu Phượng cùng hai người khác ở trong tay tôi. Nếu tôi thả bọn họ mà bà không thả người, thì làm thế nào?

Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Tôi sẽ sắp xếp địa điểm trao đổi con tin. Chúng tôi có rất nhiều tai mắt khắp nơi. Chỉ cần phát hiện cảnh sát địa phương thành phố Lỗ Tây có manh động gì, thì cậu đợi đến nhận cô gái cụt tay cụt chân đi!

Đỗ Long nói:

- Được, bà nói địa điểm chúng ta trao đổi con tin đi.

Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Thời cơ chưa đến. Phó cục trưởng Đỗ yên tâm, chớ vội. Cậu chỉ cần chuẩn bị tốt bọn Triệu Hiểu Phượng. Sau khi tôi xác nhận không có nghi ngờ gì, sẽ nói cho cậu biết thời gian địa điểm trao đổi con tin. Đến lúc đó, Phó cục trưởng Đỗ một mình đưa người đến đó là được.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Hừ, xem như bà lợi hai. Không ngờ lấy sinh mạng người vô tội ra uy hiếp tôi, hãy đợi đấy!

Cơ Dã Diệu Tử cười nói:

- Phó Cục trưởng Đỗ cao minh, nói chuyện cả nửa ngày rất cẩn thận. Tôi thật không có cách nào nắm tóc Phó cục trưởng Đỗ.

Đỗ Long trầm giọng nói:

- Cây ngay không sợ chết đứng. Tôi không có làm việc trái lương tâm, tất nhiên không sợ bà nắm tóc. Bà làm nhiều việc ác, sớm hay muộn sẽ gặp phải báo ứng. Cẩn thận, đừng rơi vào tay của tôi!

Cơ Dã Diệu Tử dùng tiếng Nhật nói huyên thuyên vài câu gì đó, sau đó liền cúp máy. Con mụ thối biết rõ Đỗ Long hiểu tiếng Nhật nên dùng tiếng Nhật mắng hắn.

Đỗ Long suy nghĩ một chút, đang muốn lấy di động gọi cho Phó Hồng Tuyết, đột nhiên chần chờ một chút, hắn cầm di động đi ra khỏi văn phòng. Chu Trường Giang nhìn thấy vội vàng tới hỏi:

- Phó Cục trưởng anh lại muốn ra ngoài à.

Đỗ Long nói:

- Ừ, dù sao không có việc gì làm, tôi tiếp tục đi thăm những người nhà tù nhân kia.

Chu trường Giang có chút thất vọng nói:

- Ồ, vậy tôi sẽ không đi cùng anh.

Đỗ Long trên phố dạo qua một vòng, không phát hiệnói có người theo dõi. Nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, thay số gọi điện thoại cho Phó Hồng Tuyết nói:

- Tiểu Tuyết đem ba tên kia ra, đi loanh quanhtrên phố. Cứ mười phút đổi chỗ một lần, đợi điện thoại của tôi.

Nếu đối phương chỉ là một người, Đỗ Long chắc chắn không cẩn thận như vậy. Nhưng hiện giờ đối mặt là tổ Sơn Khẩu, thậm chí cả mạng lưới gián điệp Nhật Bản, cho nên Đỗ Long không thể không cẩn thận một chút.

Cả buổi chiều đều không có điện thoại gọi tới. Đỗ Long và Cơ Dã Diệu Tử đều đang kiên nhẫn chờ đợi.

Đỗ Long biết rằng bản thân mình bây giờ trở thành mục tiêu theo dõi, nên hắn quyết định ẩn nấp. Cũng may bình thường có không ít chuẩn bị, Đỗ Long chỉ chốc lát liền hoàn toàn biến mất trong đám người.

Người của Cơ Dã Diệu Tử quả nhiên ẩn núp ở thành phố Lỗ Tây. Mới đầu bọn họ có thể xa xa theo dõi Đỗ Long, nhưng nhanh chóng bị Đỗ Long cho mất dấu rồi.

- Đồ ngốc!

Cơ Dã Diệu Tử mắng mấy thủ hạ ngu xuẩn, sau đó hỏi thủ hạ bên kia đang làm việc trên máy tính:

- Chưa mất dấu của Đỗ Long chứ?

Vị cao thủ máy tính kia ngạo nghễ nói:

- Không thành vấn đề. Điện thoại của Trung Quốc đều là rác rưởi. Một giây đồng hồ, tôi có thể công phá hệ thống của bọn họ. Vẫn luôn theo sát rất chặt.

Trên màn hình máy tính một cái điểm đỏ trên bản đồ đang chậm rãi di chuyển về phía trước, Cơ Dã Diệu Tử nói:

- Nói vị trí cho bọn ngu xuẩn này, bảo chúng nó theo đường khác bao vây. Nhất định phải quan sát cẩn thận. Hắn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, đều phải lập tức báo cáo!

Một đám người của Cơ Dã Diệu Tử vâng lời lớn tiếng trả lời. Sau đó dưới sự chỉ huy của người điều khiển máy tính, đi bao vây phương hướng tổng thể của Đỗ Long.

Qua một hồi, sựu việc dường như bắt đầu thay đổi. Vì cái điểm đỏ đại diện Đỗ Long di chuyển quanh thành phố Lỗ Tây vài vòng, nhưng không ai nhìn thấy Đỗ Long, cũng không ai nhìn thấy xe của hắn.

- Đây là chuyện gì?

Cơ Dã Diệu Tử hỏi:

- Đi điều tra một chút xem Đỗ Long rốt cuộc trốn ở nơi nào!

Một lát sau thủ hạ của Cơ Dã Diệu Tử truyền đến tin tức nói:

- Chúng tôi tạo ra một vụ tai nạn làm tắc đường toàn bộ khu phố.Những người khác nhân cơ hội đi tìm kiếm một lượt, nhưng cũng không phát hiện bóng dáng Đỗ Long đâu.

- Đồ ngu!

Cơ Dã Diệu Tử tức giận, chân mày dựng đứng. Nhưng nhanh chóng lại khanh khách cười, bà ta nói:

- Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là cảnh sát lợi hại nhất của Hoa Hạ. Thua bởi hắn, không coi là mất mặt! Được rồi, nếu không có cách nào ăn gian, chúng ta sẽ dùng phương pháp nguyên thủy nhất đến trao đổi con tin đi. Tiểu nha đầu, như vậy cô sẽ phải chịu nhiều khổ cực rồi!

Cô gái bị trói ngồi dựa vào ghế trong xe, đầu bị chụp cái túi vải đen, chắc hẳn là Tề Tuyết Tinh. Cơ Dã Diệu Tử cách lớp túi vải nhéo nhéo vào mặt cô, Tề Tuyết Tinh nhất thời ô ư hai tiếng.

Nơi này là địa bàn của Đỗ Long, ngoài sáng Đỗ Long chiếm hết ưu thế. Ưu thế duy nhất của Cơ Dã Diệu Tử chính là ẩn thân chỗ tối. Hiện giờ Đỗ Long do sáng chuyển sang tối, nên Cơ Dã Diệu Tử không thể không càng thêm cẩn thận.

Ban ngày không tiện để sinh vật nấp trong bóng tối hoạt động, cho nên xe Cơ Dã Diệu Tử đã di tán tất cả thủ hạ. Chiếc xe chở con tin cũng tiềm phục ở một bãi đỗ xe tồi tàn ở vùng ngoại ô.

Sau khi Đỗ Long tự tin mình đã thoát khỏi vòng theo dõi, liền liên hệ với Phó Hồng Tuyết lái một chiếc xe màu đen đến.

Người lái xe chính là Lâm Nhã Hân, ở phía sau là Đảo Úc Phó Hồng Tuyết và ba người bị trói chặt tay chân bịt miệng che đầu. Mấy ngày nay Phó Hồng Tuyết cũng không cho bọn họ ăn no, lại thêm thể lực tiêu hao. Cho dù không trói, bọn họ có mọc cánh cũng khó chạy thoát. Vì lí do an toàn, Phó Hồng Tuyết vẫn cách quãng thời gian liền kiểm tra dây thừng của bọn họ, để tránh xảy ra chuyện không may.

Đỗ Long vừa lên xe, không nói hai lời liền nói với Phó Hồng Tuyết:

- Đưa tay cho tôi. Chủ của bọn họ đã gọi điện thoại cho Phó cục trưởng Đỗ rồi, điều này thật đáng xấu hổ. Người Nhật Bản không ngờ dùng cách bắt cóc người vô tội, để đổi lấy ba người rác rưởi.

Phó Hồng Tuyết nháy mắt nói:

- Chủ nhân, vậy chúng ta thật sự phải thả bọn họ sao?

Đỗ Long nói:

- Là trao đổi, chứ không phải thả. Cái mụ tên Cơ Dã Diệu Tử kia tính toán theo ý bà ta, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho bà ta thực hiện được.

Đỗ Long đeo mặt nạ, túm cái gã đàn ông kia dậy,đeo một cái chụp trên đầu.Chỉ thấy miệng của gã bị vải nhét chặt, sau đó dùng băng dính quấn một vòng.

- Nếu không muốn chết nghe kĩ cho tôi.

Đỗ Long lạnh lùng nói:

- Chủ của các cô muốn dùng ba kẻ rác rưởi các cô để đổi lấy một người rất quan trọng. Các cô đừng vội mừng quá sớm, tôi sẽ không để gian kế của các cô thực hiện được đâu. Nếu các cô dám phá rối, các cô chắc chắn sẽ không có cơ hội về nhà!

Bọ họ sớm đã sợ hãi, liên tục gật đầu. Đỗ Long cảm ứng tư tưởng của hắn, dùng cách thức nhìn không thể giải thích có thể đoán được tương lai…

Đến đêm Cơ Dã Diệu Tử bấm di động cho Đỗ Long nói:

- Phó Cục trưởng Đỗ, ba người bọn Triệu Hiểu Phượng đang ở cạnh cậu sao? Trước tiên tôi muốn nói với bọn họ mấy câu.

Đỗ Long nói:

- Các cô ấy không ở chỗ tôi. Tôi lấy số cho bà, bà tự mình gọi cho bọn họ.

Đỗ Long đọc một số chưa bao giờ dùng cho Cơ Dã Diệu Tử, sau đó cúp máy. Cơ Dã Diệu tử ngẩn người hơi suy nghĩ một chút, gọi đến số Đỗ Long vừa cho…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi