CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Mọi người đã sớm biết năng lực của Đỗ Long nên nghe cũng thấy bình thường. Nghe xong lời phân tích về thi thể của Đỗ Long bọn họ lập tức triển khai việc thăm hỏi điều tra trong thôn.

Lúc điều tra hiện trường thì Đỗ Long vô cùng chăm chú nhưng khi điều tra xong lại bắt đầu ngây ra. Thẩm Băng Thanh thấy thế không khỏi thầm than, xem ra lần này Đỗ Long chịu đả kích không nhỏ rồi.

Thẩm Băng Thanh bước tới bên cạnh Đỗ Long nói:

- Việc đã đến nước này rồi thì cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Làm sao có thể không nghĩ tới được chứ? Aizzz, nếu như bố cô ấy hỏi thì tôi nên trả lời thế nào đây.

Thẩm Băng Thanh không kìm nổi mắng:

- Mẹ kiếp, hóa ra ông đang nghĩ xem làm thế nào để đùn đẩy trách nhiệm. Tôi còn tưởng là ông đang nghĩ lại chuyện đã qua chứ.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tình cảm Tiên Nhi đối với tôi vẫn còn, muốn vãn hồi thì vẫn còn cơ hội nhưng bố cô ấy sẽ không đợi được lâu đến thế đâu, nói không chừng chỉ thị cách chức cũng sắp xuống rồi cũng nên.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu sao phải thế? Aizzz, tôi cũng không biết phải giúp ông thế nào nữa.

Đỗ Long nói:

- Là tôi tự làm tự chịu, không oán hận gì cả. Ông không phải khuyên tôi nữa đâu, để tôi yên tĩnh một chút đi.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, đang chuẩn bị bỏ đi thì đột nhiên điện thoại của Đỗ Long vang lên. Đỗ Long cầm điện thoại lên nhìn, cười khổ nói với Thẩm Băng Thanh:

- Đến rồi đây, không ngờ lại nhanh như vậy.

Đỗ Long nghe điện thoại, đồng thời bước sang bên cạnh, hắn nói:

- Cháu xin lỗi bác, tất cả đều là lỗi của cháu, bác đánh mắng cháu thế nào cháu cũng không một câu oán thán.

Bạch Tùng Tiết cười lạnh nói:

- Đánh mắng cậu à? Tôi hận không thể làm thịt cậu ngay lập tức đây. Còn nhớ lúc đầu cậu nói cái gì không? Tôi đã nói là tôi sẽ cho cậu phải hối hận.

Đỗ Long nói:

- Đúng vậy, cháu vẫn còn nhớ. Bất kể như thế nào thì đều là lỗi của cháu, bác muốn trừng phạt cháu thế nào cũng được. Cháu đồng ý gánh chịu mọi hậu quả, hiện giờ cháu chỉ mong Tiên Nhi có thể hồi tâm chuyển ý thôi.

- Hồi tâm chuyển ý?

Bạch Tùng Tiết cười lạnh nói:

- Hồi tâm chuyển ý thế nào đây? Cái cô Nhạc Băng Phong kia thì phải làm thế nào? Đỗ Long ơi là Đỗ Long, làm người thì không thể được voi đòi tiên. Chỉ vì một quyết định nhất thời của cậu mà một cô gái có thể lỡ mất cả đời. Cậu đã từng nghĩ đến điều này chưa hả?

Đỗ Long bị Bạch Tùng Tiết nói cho á khẩu không nói được câu nào. Bạch Tùng Tiết nói với hắn:

- Tôi không quan tâm cậu nghĩ như thế nào nhưng tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng. Ngày mai trở về cùng Tiên Nhi, nhanh chóng xử lý cái cô Nhạc Băng Phong kia đi. Tôi không cần biết bố cô ta là Chủ tịch Uỷ ban Thường vụ Đại hội Đại biểu Nhân dân hay là ông trời đi chăng nữa nhưng muốn bắt nạt con gái tôi thì không có cửa đâu.

Nói xong Bạch Tùng Tiết liền cúp máy, Đỗ Long cầm điện thoại đứng ngây ra. Hắn không thể mất đi Bạch Nhạc Tiên nhưng phải đánh đổi bằng cái giá là sự rời bỏ của Nhạc Băng Phong. Đây cũng không phải là việc mà hắn có thể chấp nhận được. Việc này nên giải quyết thế nào cho tốt đây?

Thẩm Băng Thanh bước lên hỏi:

- Thế nào rồi?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Ngày mai tôi phải trở về thành phố Ngọc Minh cùng Tiên Nhi, xem có thể vãn hồi tâm ý của cô ấy không.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Ông đi đi, có cần Lý Văn Quân thay cho không?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Không cần đâu, chốc nữa tôi sẽ gọi điện cho Cục trưởng xin nghỉ.

Mới nói đến đây thì bỗng nhiên có người chạy từ xa đến, hét to:

- Không xong rồi, tìm được Hoắc Đỗ Tư rồi. Hắn chết trong đống cỏ khô ở nhà mình.

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liếc nhìn nhau một cái, cùng nhìn về hướng người kia. Người chạy đến báo tin là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đeo một cái kính nho nhã lịch sự. Cậu ta chạy rất nhanh, lúc sau đã chạy đến trước mặt mọi người, thở không ra hơi, nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh một cái rồi nói với Đỗ Long:

- Phó cục trưởng Đỗ, chào anh, trong thôn lại có người chết rồi, anh mau đến xem một chút đi.

Đỗ Long nói:

- Ai chết thế? Vừa đi vừa nói vậy.

Cậu thanh niên kia là Trợ lý Bí thư chi bộ thôn Đại Hưng Phong Học Chí, cậu ta mồm miệng nhanh nhẹn, vừa đi vừa nói:

- Người chết là một người trong thôn tên là Hoắc Đỗ Tư, hai ngày trước đã không thấy bóng dáng anh ta rồi. Mọi người còn tưởng là anh ta rời thôn đi làm bên ngoài rồi cơ. Vừa nãy cảnh sát vào trong thôn điều tra những ai gần đây có hành tung khác thường, chúng tôi liền nghĩ ngay đến anh ta. Chúng tôi tìm trong nhà anh ta một lúc thì có người phát hiện ra anh ta trong đống cỏ kho phía sân sau nhà mình, trên người bị đắp cỏ khô, hơi có mùi thối rồi, có khả năng là đã chết hai ba ngày nay rồi.

Đỗ Long nói:

- Nhà anh ta không còn ai khác sao? Sao chết lâu như vậy mà không có ai biết?

Phong Học Chí nói:

- Anh ta cũng sắp 40 tuổi rồi, vẫn chưa lấy vợ, trong nhà chỉ có mình anh ta. Vì tính tình anh ta cổ quái, bình thường cũng chẳng có ai đến cửa tìm cả nên việc anh ta biến mất hai ngày cũng không có ai để ý.

Đỗ Long “uhm” một tiếng nói:

- Hóa ra là một người đàn ông độc thân, uhm, cái người con gái chết trong ao nước lúc trước chắc cũng là một người đàn bà góa rồi?

Phong Học Chí nói:

- Đúng vậy, chồng của Hồng Thu Cúc chết do bệnh từ hai năm trước, trong nhà còn một người già và hai đứa bé, cuộc sống cũng rất khó khăn. Xã tôi còn giúp cô ấy giải quyết một số vấn đề thực tại, không ngờ cô ấy lại đột nhiên gặp tai họa như vậy. Sau này một già hai trẻ lại khổ sở rồi.

Đỗ Long không tiếp lời, hắn quay đầu nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, nói:

- Tôi đến nhà Hoắc Đỗ Tư xem một chút, ông đến nhà cái cô Hồng Thu Cúc kia xem sao đi.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu. Sau khi vào thôn hai người liền chia ra làm việc. Đỗ Long đến nhà của Hoắc Đỗ Tư, chỉ thấy nhà của Hoắc Đỗ Tư là một căn nhà cũ nát, so với mấy căn nhà mới xây của hàng xóm thì quả thật là sa cơ thất thế. Cạnh sân vẫn còn nhà vệ sinh, sợ là trong nhà đến bồn cậu tự hoại cũng không có, thảo nào không lấy được vợ.

Đi qua sân trước phơi ngũ cốc, chỉ thấy cửa nhà Hoắc Đỗ Tư đã khóa lại, nhìn qua giống như là không có người ở nhà. Cửa sổ của loại nhà cũ như thế này vẫn làm bằng gỗ, buộc lại từ bên trong. Mặc dù không nhìn được bên trong nhưng Đỗ Long vẫn dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình nhìn xuyên qua tường để biết qua một chút về tình hình của nhà Hoắc Đỗ Tư.

Trong phòng rất loạn, nhưng không phải là sự hỗn loạn do bị lục lọi mà là do bình thường thiếu thói quen dọn dẹp nên mọi thứ trong phòng sắp xếp rất lộn xộn. Người đàn ông độc thân đúng là người đàn ông độc thân, nếu như Hoắc Đỗ Tư lấy một người vợ thì chắc là cũng không lộn xộn như thế này.

Xem ra trong phòng không có gì khác thường cả. Đỗ Long cùng mấy người Phong Học Chí đi dọc theo chân tường vây quanh sân sau nhà Hoắc Đỗ Tư. Sân sau nhà Hoắc Đỗ Tư chất một ít gạch cát, mục tiêu chính là một đống cỏ khô. Dưới sự chỉ dẫn của mộtngười dân trong thôn, Đỗ Long đi vòng ra phía sau đống cỏ, bên cạnh đỉnh đống cỏ phát hiện một bàn chân đi dép chữ nhân. Từ màu da xanh đen ở mu bàn chân, Đỗ Long biết người này đã chết lâu rồi.

Đỗ Long không đến xem thi thể, hắn xoay người hỏi:

- Ai là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân?

- Tôi!

Người vừa chỉ cho Đỗ Long vị trí cái xác hưng phấn giơ tay nói. Đỗ Long liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói:

- Anh tên là gì? Anh phát hiện ra nạn nhân như thế nào? Lúc ấy còn có ai không?

Người kia có lẽ tưởng là sẽ được nhận khen thưởng nên hưng phấn đáp:

- Tôi tên là Bành Đinh Hồng, là tôi phát hiện ra đầu tiên. Lúc đó vừa nghe nói là Hồng Thu Cúc chết, tôi liền nhớ ra là Hoắc Đỗ Tư không hiểu sao cũng mất tích, thế nên tôi liền đến đây xem sao. Gõ cửa không thấy ai trả lời nên tôi đi vòng ra sân sau, định nhìn từ khe hở cửa sổ xem anh ta có nhà không. Đi đến đây thì ngửi thấy mùi thối, giống như là mùi chuột chết trong nhà vậy. Chuột chết thì nên xử lý ngay lập tức, nếu không thì cho chó mèo ăn hoặc là ngâm trong nước sẽ xảy ra bệch dịch. Tôi tìm một lúc rồi tìm thấy thi thể của Hoắc Đỗ Tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi