CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Phong Học Chí cầm bật lửa đánh hai lần mới châm thuốc, gã hung tợn nói:

- Đều là do đồ đê tiện kia, nếu không phải cô ta câu dẫn tôi tôi cũng không rơi vào tình cảnh như này...

Đỗ Long nói:

- Cậu là người trưởng thành rồi, còn là một sinh viên đại học, một cán bộ thôn, nói ra những lời này không sợ người khác chê cười sao? Phạm sai lầm thì sẽ dũng cảm gánh vác, ai bảo tâm chí không không vững nên mới bị mê hoặc? Nói đi, bắt đầu từ khi nào cậu có chủ tâm giết người?

Phong Học Chí hút thuốc lá, trong sương khói lượn lờ gã hỏi ngược lại:

- Trước tiên tôi có thể hỏi mấy vấn đề không? Tôi hành động không chút kẽ hở, Tăng Thanh Lôn cũng bị bắt đi rồi, tại sao lại còn quay lại?

Đỗ Long nói:

- Cậu thực sự là quá ngây thơ rồi. Trong mắt tôi vụ án này có rất nhiều sơ hở. Khi tôi thấy cậu hô to Hoắc Đỗ Tư chết rồi và chạy đến trước mặt tôi thì tôi đã bắt đầu nghi ngờ cậu rồi. Nét mặt cậu rất mất tự nhiên, cái kiểu giả vờ kinh hãi kinh ngạc này tinh ý một chút là nhận ra ngay. Thực ra cậu đã biết Hoắc Đỗ Tư chết rồi, không giả bộ còn tốt, càng giả bộ lại càng không bình thường.

Phong Học Chí nói:

- Được rồi, cho dù ánh mắt của tôi không đúng, nhưng anh cũng cũng không có khả năng phán đoán tôi là hung thủ chứ?

Đỗ Long gật đầu nói:

- Quả thật tôi không có cách nào đoán cậu là hung thủ. Nhưng cậu quá nhiệt tình, đây cũng không phải là chuyện gì hay ho. Đến trưởng thô cũng tùy tiện xem một chút rồi đi còn cậu lại mặc kệ chỉ đi tới đi lui với chúng tôi. Nói càng nhiều thì vấn đề càng nhiều, rõ ràng là cậu bất mãn và khinh thường Hoắc Đỗ Tư còn đối với Trương gia lại vô cùng bảo vệ, ngay cả chuyện đó cậu cũng không phát hiện ra sao?

Phong Học Chí cười khổ nói:

- Tôi muốn rời sự chú ý của các anh đến Tăng gia...Không ngờ lại chữa lợn lành thành lợn què...Còn gì nữa không? Còn chứng cứ nào có thể chứng minh tôi có vấn đề nữa không?

Đỗ Long nói:

- Còn nhiều, trên cái cuốc rất sạch sẽ, một dấu vân tay cũng không có. Cậu đeo găng tay và lo lắng đến mức xóa hết mọi dấu vân tay trên đó. Nếu là Triệu Hiểu Phượng thì ông ta không cần đeo găng tay, cũng sẽ không lo lắng. Trước đó cậu trộm quần áo của ông ta nhằm hãm hại ông ta nhưng cậu lại không nghĩ rằng làm như thế là mắc sai lầm rồi. Câu trẻ hơn ông ta, chiều cao và cân nặng đều không giống, cỡ giày của cậu lại to hơn ông ta nên giấu chân lưu lại sẽ khác nhau. Cậu mặc quần áo của ông ta, bởi vì cậu cao hơn, nên vị trí máu tươi lưu lại trên áo cũng có sự khác biệt..Nói tóm lại vải thưa không thể che mắt thánh. Có câu chỉ nói thôi, đừng giơ tay, giơ tay tất bị bắt! Cậu vốn là người có tiền đồ, đáng tiếc lại đi sai đường...

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Bây giờ, cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi được rồi chứ? Từ khi nào cậu nảy sinh ý đồ giết người?

Phong Học Chí thấy Đỗ Long nói ra nhiều sơ hở như vậy, gã á khẩu không nói được gì. Sau khi Đỗ Long hỏi hai lần gã mới bắt đầu nói lý do gã giết người.

Lý do cũng khá đơn giản. Sau khi Phong Học Chí làm trợ lý Bí thư không lâu thì gặp Trương Nhược huyên. Gã lấy lý do giúp đỡ hộ khó khăn để tiếp cận Trương Nhược Huyên. Hành vi vô ý của Trương Nhược Huyên khiến Phong Học Chí càng thêm mê luyến. Để có được cô ấy, Phong Học Chí dần mất đi ý chí.

Nguyên nhân Phong Học Chí giết Hồng Thu Cúc là do Hồng Thu Cúc phát hiện bí mật của gã và Trương Nhược Huyên. Là một cán bộ có tiền đồ lại cùng với học sinh cấp 3 chưa đủ tuổi vị thành niên, điều này có chút không thỏa đáng. Cho nên trước khi cô ta truyền tin tức đi thì phải nhanh chóng giải quyết.

Về phần Hoắc Đỗ Tư là do cướp số tiền bồi thường của nhà họ Vương. Hơn nữa khi náo loạn xã còn nói những lời không nên nói khiến Phong Học Chí đứng ngồi không yên. Lý do gã hận Tăng Thanh Lôn là do Tăng Thanh Lôn quá tự cao tự đại, không cho trợ lý Bí thư thôn là gã chút mặt mũi nào. Cứ như vậy Phong Học Chí lên kế hoạch rốt cục bày ra vụ giết người liên hoàn và vu oan cho người khác.

Tối hôm trước Phong Học Chí viện cớ có danh sách xóa đói giảm nghèo mới hẹn Hồng Thu Cúc ra rồi giết chết sau đó ném xác vào ao nước. Sau đó gã lại đến Tăng gia lấy cuốc, mặc quần áo và giầy trộm từ trước đến chờ bên ngoài nhà Hoắc Đỗ Tư. Gã biết rằng trong nhà Hoắc Đỗ Tư không có bồn cầu tự hoại nên buổi tối y phải dậy di vệ sinh một hai lần. Khi Hoắc Đỗ Tư đi tiểu xong đang muốn trở về thi Phong Học Chí xông lên dùng lưng cuốc đập ngã y.

Phong Học Chí vốn định ném Hoắc Đỗ Tư vào bên trong hầm cầu, nhưng cuối cùng vì sợ sớm bị người khác phát hiện nên mang y đến căn phòng đằng sau đống cỏ khô...

Phong Học Chí bị đưa đi rồi, Thẩm Băng Thanh vẫn luôn ghi chép đột nhiên dừng vút, nhìn Đỗ Long nói:

- Thực sự là từ khoảnh khắc nhìn thấy gã anh đã nghi ngờ gã rồi sao?

Đỗ Long nói:

- Gần như thế...Mang Trương Nhược Huyên đến, đến lúc tâm sự với cô ta rồi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Anh định xử lý thế nào với Trương Nhược Huyên?

Đỗ Long nói:

- Cô ta không tham gia giết người, cũng không thma gia bày mưu, tôi có thể xử lý thế nào đây? Tất cả đều là do Phong Học Chí tự đa tình. Tôi thấy khẩu cũng cũng tạm được rồi.

Trương Nhược Huyên bị dẫn vào. Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, bộ dạng này thưc sự khiến người ta thương cảm. Cô bé đó đúng là một mỹ nhân, khó trách Phong Học Chí lại bị mê hoặc đến điên đảo thần hồn.

Sau khi Trương Nhược Huyên ngồi vào chỗ của mình, Đỗ Long nói:

- Trương Nhược Huyên. Phong Học Chí đã khai toàn bộ rồi, bây giờ chỉ xem cô nữa thôi.

Trương Nhược Huyên rưng rưng nói:

- Anh cảnh sát, tôi vô tội, tôi không giết người, việc làm của Phong Học Chí đều không liên quan đến tôi.

Đỗ Long nói:

- Cô không trực tiếp tham gia giết người nhưng cô có dám nói là cô không sai khiến gã làm việc này việc kia không? Nếu không có cô xúi giục thì Phong Học Chí cũng không nảy sinh ý đồ giết người đâu.

Trương Nhược Huyên ngẩng đầu, nhìn Đỗ Long rồi đáng thương nói:

- Anh cảnh sát, tôi mới mười sáu tuổi. Phong Học Chí lớn hơn tôi bảy tám tuổi đấy...

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Cô không cần giả đáng thương trước mặt tôi. Mặc dù cô ít tuổi nhưng lại có dã tâm hơn những người trưởng thành. Phong Học Chí đúng là coi thường cô nên mới bị cô vật lên vật xuống như thế.

Trương Nhược Huyên nhẹ nhàng hất đầu lên, thần thái cũng thay đổi. Trên mặt cô vẫn chứa nước mắt như trước nhưng thần sắc trên mặt lại thoải mái và cảm thấy vô vị. Cô ta nhìn Đỗ Long vô tội nói:

- Anh cảnh sát, anh nói gì tôi nghe không hiểu. Tôi còn chưa đủ 16 tuổi, cho dù có giết người cũng không phải ngồi tù. Nếu không còn gì để nói nữa thì tôi có thể về nhà không?

Sự thay đổi của Trương Nhược Huyên cũng khiến Thẩm Băng Thanh bên cạnh được mở rộng tầm mắt, cô bé này thực sự mới 16 tuổi thôi sao? Sắc mặt biến đổi nhanh chóng, diễn kịch khóc cũng không cần đến dầu cù là.

Nhìn thấy bộ dạng lưu manh của Trương Nhược Huyên, Đỗ Long nói:

- Cô đừng vội đắc ý, loại thủ đoạn này chỉ dùng được một thời gian thôi, sớm hay muộn cô cũng sẽ bị nhìn thấu. Hôm nay nếu không có chúng tôi kịp thời cứu cô, cô cho rằng Phong Học Chí sẽ để cô lừa như trước đây nữa sao? Nếu gã phát hiện cô đang lừa gã, cô cho rằng gã sẽ tha cho cô sao? Chỉ sợ đến sáng mai cô đã là một thi thể lạnh băng, dung nhan bị hủy, cả người**trôi nổi trên sông...

Nghe lời nói đe dọa của Đỗ Long...Mặt Trương Nhược Huyên khẽ biến sắc...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi