CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Có sát thủ liên hoàn thì tùy cơ lựa chọn mục tiêu, có loại thì đề ra mục tiêu theo trạng thái thăng cấp, nói cách khác mục tiêu lựa chọn càng ngày càng khó đối phó. Đây là biểu hiện của một loại hung thủ siêu việt.

Đương nhiên, hiện giờ bọn Đỗ Long đối mặt là một sát thủ liên hoàn biểu hiện tương đối cẩn thận, y cách hai tuần lại nhắm vào cùng loại mục tiêu. Căn cứ vào phân tích của Đỗ Long, người này tuổi phải ba mươi trở lên, bởi vì bình thường tâm tính của đàn ông trên ba mươi mới ổn định trở lại, cũng mới có đủ thực lực kinh tế để hoàn thành một loạt vụ bắt cóc, giết người thậm chí vứt bỏ thi thể. Sát thủ liên hoàn là nhân vật hung thủ hàng đầu, không phải người bình thường có thể làm!

– Hung thủ chúng ta đối mặt có khả năng khi còn nhỏ bị cái gì kích thích, bất luận y là yêu hay là hận, mục tiêu chính của y là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi và béo mập giống mười ba người đàn ông kia…

Đỗ Long nói:

– Nhìn từ phạm vi ra tay của y, hung thủ có lẽ là người địa phương, điều kiện cuộc sống khá giả, như vậy y mới có thời gian làm điều này…

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, Trì Khánh Bân khẽ vuốt cằm, Trương Văn Diệu vẫn nhìn Đỗ Long, trong mắt không khỏi có chút sáng lên.

Đỗ Long tiếp tục nói:

– Hung thủ có khả năng không chỉ có một chiếc xe, không chỉ có một nơi ở, thậm chí có thể ở nông thôn còn có ruộng đất sở hữu riêng vân vân. Y hẳn có một gia đình ổn định lại còn hạnh phúc, người nhà của y hẳn là không biết bí mật này của y. Bọn họ thậm chí có thể sẽ cho rằng bố mình hoặc chồng mình là người tốt nhất trên đời…

Sau khi Đỗ Long phân tích xong vẫn như cũ bảo mọi người bổ sung hoặc đưa ra câu hỏi, Trương Cửu Chú giơ tay lên hỏi:

– Phó Phó cục trưởng Đỗ, tên hung thủ này giảo hoạt như thế, vậy chúng ta làm thế nào tìm ra y đây?

Đỗ Long nói:

– Hỏi rất hay, muốn tìm được loại hung thủ này rất khó, manh mối y để lại cho chúng ta rất ít, nếu lúc trước đội hình sự sớm lập án điều tra có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu trời phù hộ tại thời điểm y ra tay với mục tiêu kế tiếp để lộ ra dấu vết.

Trương Cửu Chú quay đầu lại hỏi Trương Văn Diệu:

– Cục trưởng Trương, anh cảm thấy thế nào?

Trương Văn Diệu cười nói:

– Phó cục trưởng Đỗ phân tích rất thấu đáo, tôi không có gì bổ sung, phá án cũng có lúc cần dựa vào may mắn. Vụ án này nếu phá dễ như vậy, cũng đã không kéo dài đến ngày hôm nay rồi.

Đỗ Long nói:

– Cục trưởng Trương nói đúng, vụ án này muốn phá được đúng là phải dựa vào vận may. Cục trưởng Trương, xin ông thông báo cho tất cả các đơn vị cấp dưới cục Công an thành phố Song Môn, bất cứ kẻ nào đến báo án có người mất tích đều phải lập tức ghi chép lại và thông báo cho tổ chuyên án chúng ta đầu tiên. Mặt khác tôi muốn đài truyền hình có thể đưa một chút tin tức nhắc nhở nhân dân, đặc biệt là người tương tự mục tiêu chú ý an toàn. Nếu phát hiện người thân mất tích phải lập tức báo cảnh sát.

Trương Văn Diệu đồng ý nói:

– Được, không thành vấn lát nữa tôi lập tức đi làm, tuy nhiên tin tức một khi truyền đi thì có thể sẽ dẫn đến tình hình rối loạn, Phó Phó cục trưởng Đỗ suy xét qua vấn đề này chưa?

Đỗ Long nói:

– Nhân dân thành phố Song Môn sớm sợ giống như chim gặp cành cong rồi, chúng ta thông báo cho họ biết chân tướng giúp họ tự bảo vệ mình, giám đốc Trì ông nói có đúng không?

Trì Khánh Bân trầm ngâm một chút nói:

– Đã giấu diếm lâu như vậy, dân chúng nên biết chân tướng, cứ như vậy đi.

Đỗ Long nói:

– Xin thông báo đài truyền hình thành phố Song Môn, ngày mai tôi có thể nhận lời phỏng vấn của họ, dựa vào danh tiếng của tôi hy vọng có thể đem lại tác dụng trấn an nhất định.

Trương Văn Diệu nói:

– Được, tôi sẽ liên hệ với đài truyền hình. Phó cục trưởng Đỗ, bây giờ có phải có thể nói đến loại mất tích thứ ba rồi không?

Đỗ Long nói:

– Ừ, tình hình của loại mất tích thứ ba rất phức tạp. Tôi đã nói qua, loại này chính là cái sọt lớn, tôi cho rằng những ai không thuộc hai loại người mất tích trước đều bị quy vào một loại này. Người mất tích loại này thân phận phức tạp, tình hình mất tích cũng rất phức tạp, phải phân biệt lập án triển khai điều tra. Lượng công việc này khá lớn, tôi cho rằng có thể tạm thời để sau, đợi sau khi phá được án và bắt giam hai loại trước sẽ dốc toàn lực điều tra và giải quyết vụ án này cũng không muộn.

Phó cục trưởng cục Công an thành phố Song Môn kiêm đại đội trưởng đội hình sự Nguyễn Minh Quân nói:

– Một số vụ án mất tích được Phó cục trưởng Đỗ phân tích có khả năng có thể kết thành một vụ án không? Nói không chừng đây là một tên sát thủ liên hoàn tùy cơ gây ra hết?

Đỗ Long nói:

– Phó cục trưởng Nguyễn chưa xem qua tình hình của số người mất tích này có hiểu sai cũng là bình thường. Sát thủ liên hoàn tùy cơ cũng không phải tùy tiện trên đường gặp người nào giết người đấy, số người mất tích này già có trẻ có hết sức phức tạp. Nhân tiện tôi phân tích một chút, rõ ràng là có bỏ nhà đi, cũng có thể nghi là bị lừa bán đi, cũng có thể là án hung sát bình thường. Vụ án này là một đám hỗn tạp, muốn làm rõ cần thời gian nhất định, trước mắt công việc chủ yếu của chúng ta chính là điều tra vụ án mất tích của hai loại trước. Đương nhiên, phó cục trưởng Nguyễn nếu có hứng thú có thể bảo đội hình sự cấp dưới của ông triển khai điều tra mấy vụ án này.

Nguyễn Minh Quân nói:

– Thôi đi, một việc không phiền hai chủ. Phó cục trưởng Đỗ, người tài giỏi đúng là có nhiều việc phải làm, vẫn là lại vất vả thêm một chút rồi.

Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:

– Trên cơ bản tình hình vụ án cần phân tích nhiều như vậy rồi, giám đốc Trì có gì cần bổ sung không?

Trì Khánh Bân đứng lên, nghiêm nghị nói:

– Mấy vụ án này đã kéo dài quá lâu rồi, tôi hy vọng các vị đang ngồi đây cần hợp mưu hợp sức hết thảy lực lượng nhanh chóng phá án. Trong quá trình phá án ai dám cản trở tổ chuyên án phá án, tôi không cần biết anh ta là có lý do gì, tổ chức công an chúng ta ngay tại chỗ cách chức, người của các phòng khác tổ chuyên án trước tiên có thể bắt giam chờ tôi đến xử lý. Tôi mong những người đang ngồi đây đều nghe rõ những lời tôi nói, vụ án này đã kinh động đến Trung ương, ai trong lúc này còn muốn phá rối chỉ tự chuốc lấy họa.

Trương Văn Diệu biết những lời này là nói với ông ta, ông ta không những không thèm để ý chút nào ngược lại là người đầu tiên đứng lên ủng hộ lời Khánh Bân, thể hiện cục Công an thành phố Song Môn nhất định sẽ toàn lức ủng hộ hết thảy hành động của tổ chuyên án và giám đốc Trì.

Cuộc họp nghiên cứu và thảo luận vụ án đã kết thúc như vậy, tổ chuyên án bận rộn cả một ngày. Dưới sự sắp xếp của cục Công an thành phố Song Môn, thành viên tổ chuyên án ở ngay tại nhà khách của cục Công an. Nhạc Băng Phong da mặt mỏng, cô sẽ xấu hổ nếu cùng Đỗ Long ở một chỗ, do đó cô ở một phòng riêng, Đỗ Long cùng Thẩm Băng Thanh ở một phòng.

Mọi người từng người tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng hơn mười giờ đám người Hoàng Kiệt Hào lục tục nhẹ nhàng kéo nhau vào phòng Đỗ Long. Trong cuộc họp phân tích tình hình vụ án vừa rồi, Đỗ long còn có mấy điều không nói trước mặt mọi người, đợi tổ chuyên án tinh nhanh tới đông đủ Đỗ Long liền bổ sung lại tỉ mỉ.

Nhạc Băng Phong chuẩn bị xong máy chiếu, đặt sau máy tính bắt đầu cho mọi người xem một tấm bản đồ thành phố Song Môn rất nhiều chấm đỏ.

Nhìn tấm bản đồ này mọi người lại cầm tài liệu trong tay xem xét, phát hiện mỗi chấm đỏ trên bản đồ này đại diện cho vị trí mất tích của tám mươi mốt người thanh niên mất tích kia.

– Nhìn tấm bản đồ này, mọi người có nhìn ra cái gì không?

Đỗ Long hỏi.

Mọi người nhìn thật kĩ, Hoàng Nham và Mạnh Hạo gần như đồng thời kêu lên:

– Tôi hiểu rồi!

Đỗ Long hôm nay đã cho Mạnh Hạo hai lần cơ hội thể hiện, do vậy lần này hắn để cơ hội cho Hoàng Nham:

– Hoàng Nham, anh hiểu cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi