CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Bành đại ca nói:

– Thôi đi, đừng có ầm lên nữa.Tiểu Tằng, ba đứa chúng mày ở lại đây trông chừng bọn người này, những đứa khác theo tao về lôi tiếp nhóm nữa đến. Làm xong việc là chúng ta có thể cao chạy xa bay.Ông chủ nói sẽ cho chúng ta một khoản tiền thưởng để vui vẻ một trận đấy.

Đám tay chân hung ác cùng reo hò cả lên, sau đó ào ào lên xe, quay về chở nhân công nô lệ bị bắt cóc chuyến thứ hai.

Khi bọn Bành đại ca đi khỏi, nhóm của Đỗ Long cũng tới chỗ gần đó. Ngoài nhóm Đỗ Long, Vương Bá, Đoàn Huệ Minh cũng đã tới, Hạ Hồng Quân lấy ống nhòm quan sát một lát, nói:

– Chỉ có ba tên thổ phỉ, hơn nữa lại rất không chuyên nghiệp, nhắm mắt cũng giải quyết được. Tôi, Vương Bá, Đoàn Huệ Minh sẽ luồn qua giải quyết bọn chúng.

Đỗ Long nói:

– Không được, không được. Loại việc này các anh làm thường xuyên, việc đơn giản như này cứ để cho tôi đi.

Hạ Hồng Quân nói:

– Cậu định giải quyết bọn chúng một mình à?

Đỗ Long đưa mắt quét một vòng, gật đầu với Thẩm Băng Thanh và Hồ Tuyết Mai, nói:

– Ba người chúng ta đi.

Hồ Tuyết Mai rút phắt ra một con dao găm, cầm trong tay múa may vài cái, nói:

– Anh dám xem thường tôi à?

Đỗ Long cười nói:

– Không phải xem thường, mà là đặc biệt chiếu cố. Tôi thấy cô đã ngứa tay từ lâu rồi, nếu không muốn thì đổi anh Đoàn đi vậy.

Đoàn Huệ Minh cười hì đang định tiến lên phía trước, bị Hồ Tuyết Mai lườm cho một cái liền quay rụt lại. Mọi người đều không xem ba tên đó ra gì. Đỗ Long nói:

– Mọi người lặng lẽ xử lý ba tên ấy, đừng làm kinh động đến con tin. Đổi quần áo giả làm bọn bắt cóc xong tiếp tục khống chế hiện trạng. Sau đó, tôi sẽ xử lý vết thương cho anh cảnh sát kia trước, mấy người các anh mai phục ở gần chỗ chúng vừa đỗ xe. Đợi chúng đưa lượt người thứ hai đến, chúng tôi sẽ thu hút sự chú ý của chúng, các anh chớp thời cơ ra tay, mọi người rõ chưa?

Vương Bá cười ha hả nói:

– Rõ rồi.

Đoàn Huệ Minh khinh khỉnh nói:

– Đơn giản quá, cơ bản chẳng có gì khó.

Đỗ Long nói:

– Đấy là nhờ tôi đã tính toán thấu đáo, liệu trước mọi việc, chỉ huy xác đáng, điều khiển có phương pháp….

– Đi chết đi….

Mọi người đồng loạt huơ nắm đấm về phía Đỗ Long.

Nói đùa thì nói thế thôi, nhưng mọi người vẫn nghe theo sắp đặt của Đỗ Long, chia ra các hướng lần tới mục tiêu. Bốn năm chục con tin nằm bò dưới đất không dám động đậy. Tên Tiểu Tằng và hai tên khác vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, hầu như không nhìn ngó gì đến xung quanh, có thể nói là không chút cảnh giác. Nhóm người của Đỗ Long đến gần chỗ đó xong chẳng muốn mất công nữa, đứng thẳng lên đi về phía ba tên ấy.

Có lẽ bởi trời quá tối, nhóm người của Đỗ Long gần đi đến trước mặt ba tên này thì một trong những tên đó mới chợt phát hiện ra họ. Trong lúc gã đang ngây người ra, chưa kịp báo động, nhóm người của Đỗ Long vụt tăng tốc vọt lên phía trước. Đỗ Long vừa vung tay lên, một đồng xu bắn thẳng vào miệng một tên đang mở miệng đứng đối diện với họ. Họng của tên này đầu tiên bị đập mạnh, sau đó đồng xu kẹt thẳng trong khí quản của gã, gã muốn kêu cũng không kêu nổi. Hai tay gã ôm lấy cổ ho dữ dội, cả khuôn mặt phút chốc trướng thành màu tím.

Hai tên khác cơ bản không hề chú ý thấy đồng xu bay tới, đều kinh ngạc nhìn về phía đồng bọn. Không biết tại sao hắn lại ho dữ dội đến thế.

Lúc này Hồ Tuyết Mai và Thẩm Băng Thanh lần lượt bịt miệng hai tên này từ đằng sau. Sau đó, một lưỡi dao lạnh ngắt kề lên cổ chúng, Hồ Tuyết Mai và Thẩm Băng Thanh thấp giọng nạt:

– Cấm động đậy, nếu không bọn tao thịt chúng mày!

Hai tên, trong đó có cả Tiểu Tằng cứng đơ người, lập tức không dám động đậy. Trong lòng chúng hoảng sợ khôn lường, không hiểu là thần thánh phương nào đột nhiên xuất hiện.

Đỗ Long bước qua hai tên này, đi đến trước mặt tên đang bị nghẹn sắp ngất đến nơi, mỉm cười nói:

– Cần giúp đỡ không?

Tên này cảm giác mình sắp đi đời, rối rít gật đầu lia lịa. Đỗ Long vỗ mạnh vào lưng hắn, hắn bụp một tiếng phun được đồng xu tắc trong khí quản ra ngoài. Cuối cùng cũng thở được, hắn thở hổn hển định đưa tay sờ vũ khí. Đỗ Long vung một đấm đấm hắn ngã thẳng cẳng xuống đất. Tiểu Tằng và một tên còn lại cũng đang bị khống chế. Chúng bị lôi ra xa, lột sạch quần áo ngoài, vừa thay quần áo vừa bị tra hỏi.

Tiểu Tằng cũng là hạng người hung ác, nhưng đứng trước các cao thủ bức cung như hội Hạ Hồng Quân, gã cơ bản chẳng cứng đầu được bao lâu. Gã thậm chí đến cơ hội phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không có, vì một hòn đá đang nhét đầy trong mồm gã. Khi đốt thứ hai ngón út bị Vương Bá dùng ngón tay kẹp nát, gã mới chọn đầu hàng. Sau khi hòn đá trong miệng được lấy ra, Tiểu Tằng đã khai hết từ đầu tới đuôi.

Lúc này Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh còn có Hồ Tuyết Mai cũng đã đưa Lâm Vinh Anh qua một bên. Đầu tiên Đỗ Long rút ngay nửa điếu thuốc nhét trong lỗ mũi Lâm Vinh Anh vứt đi, Lâm Vinh Anh cảm giác được có sựbất thường, lập tức mở mắt ra.

Đỗ Long suỵt một tiếng với anh ta, nói:

– Chúng tôi là người của tổ chuyên án, tới để cứu anh đấy, đừng lên tiếng.

Lầm Vinh Anh khẽ gật đầu, trong mắt phút chốc dâng tràn nước mắt xúc động. Nhóm người Đỗ Long mở tấm thảm, lấy thứ nhét trong miệng Lâm Vinh Anh ra, và cởi trói cho anh ta. Đỗ Long nói:

– Anh chịu khổ rồi, đồng chí Lâm Vinh Anh, tôi kiểm tra tình trạng vết thương hai chân cho anh trước.

Lâm Vinh Anh khàn giọng nói:

– Tổ chuyên án hôm nay mới xuất phát đúng không? Sao các anh lại tới nhanh thế?

Đỗ Long nói:

– Trên đường bị cản trở làm chậm trễ không ít thời gian… Chân của anh gãy xương trầm trọng, hơn nữa để lâu quá, cần phải khẩn trương cứu chữa. Băng Thanh, cậu và Hồ Tuyết Mai nghĩ cách tìm mấy thứ cho tôi cố định một chút.

Lâm Vinh Anh cười đau khổ nói:

– Tôi biết, hai cái chân này bị đánh gãy từ chiều hôm qua, chậm trễ lâu như vậy chỉ e là phải phế bỏ mất thôi.

Đỗ Long khích lệ nói:

– Không đâu, vẫn còn cơ hội hồi phục, anh đừng nản lòng. Tôi giúp anh làm bớt sưng trước, để lát nữa dễ cố định một chút. Nếu anh sợ đau thì cắn vào thứ gì đó nhé.

Lâm Vinh Anh lắc đầu nói:

– Anh cứ làm đi, chân của tôi đau đến mức tê dại từ lâu rồi.

Đỗ Long không dài dòng nữa, hắn dùng bông y tế thấm cồn lau vài lần trên đôi chân sưng tấy của Lâm Vinh Anh. Sau đó, hắn rút dao ra lấy cồn sát trùng, rồi dứt khoát rạch rách chỗ da bị sưng tím bầm.

Lâm Vinh Anh nói không đau, trên thực tế vẫn đau đến mức run rẩy, nhưng anh ta chịu đựng không nói. Da vừa bị rạch, nước mủ liền chảy ra ngoài. Đỗ Long chậm rãi ép đẩy trên da anh ta, đồng thời truyền công lực vào trong, cho nước mủ nhanh chảy ra. Sau khi được Đỗ Long xử lý xong, hai cái chân sưng phồng đáng sợ của Lâm Vinh Anh cuối cùng phục hồi không ít. Đỗ Long cũng dò thử thấy tình trạng gẫy xương ở hai chân Lâm Vinh Anh nhẹ hơn dự đoán, và không bị dập nát. Chỉ cần nối lại chỗ xương bị gãy trên hai chân, ít nhất Lâm Vinh Anh có thể phục hồi khả năng đi lại bình thường.

Đỗ Long dùng cồn sát trùng miệng vết thương xong giúp Lâm Vinh Anh chỉnh lại chỗ gãy xương. Băng bó kỹ rồi lấy thanh gỗ cố định lại xong, hắn nói với Lâm Vinh Anh:

– Tình trạng vết thương của anh nhẹ hơn là tôi tưởng, anh yên tâm, sẽ hồi phục như lúc ban đầu thôi!

Lâm Vinh Anh đã đau đến mức mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi thấm vào vết thương roi quật trên người, anh ta đau tới mức nghiến răng nhếch miệng, tuy nhiện cảm giác hai chân khá hơn nhiều rồi.Anh ta thở phào, miễn cưỡng cười nói:

– Vậy sao? Thế thì tốt, vì ngồi xe lăn đi hẹn hò trông không được hay ho cho lắm….

Trông thấy vẻ miễn cưỡng tươi cười của anh ta, trong lòng mọi người không khỏi đau xót, đồng thời cũng tràn đầy sự kính trọng đối với Lâm Vinh Anh….

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi