CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long bay lên, một chân đá Bành đại ca ngã lăn xuống đất, hắn cười lạnh nói:

– Yên tâm, sắp tới lượt mày rồi, Bành đại ca à? Là mày ra lệnh đánh gãy chân anh em tao. Nửa cuộc đời sau của mày cũng đừng nghĩ tự mình đứng dậy.

Bành đại ca hung tợn nói:

– Có giỏi thì giết tao, nếu không giết tao, chỉ cần có cơ hội, tao tuyệt đối không tha cho mày.

Đỗ Long cười lạnh nói:

– Tiểu Tăng, nói với Bành đại ca của mày, bảo tự nó suy nghĩ kĩ xem, sau này còn có bao nhiêu cơ hội quay lại hại tao.

Tiểu Tăng vừa khóc vừa nói:

– Bành đại ca, bọn nó không phải cảnh sát. Bọn nó nói muốn cắt gân chân chúng ta, đưa đi Thái Lan làm thành Pê đê, bán cho xã hội đen Thái Lan để bán dâm…

Nghe thấy kết cuộc đáng sợ này, ngay cả Bành đại ca tự nhận là người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ như sắt, cũng kinh sợ đổ mồ hôi. Y luôn nghĩ Đỗ Long chỉ là đang dọa người, nhưng lúc Đỗ Long gọn gàng một chân giẫm gãy xương cốt hai chân của y. Nụ cười khinh miệt trên mặt của hắn lại làm Bành đại ca trong nháy mắt mất đi tất cả mọi mong chờ về tương lai của mình. Y lớn tiếng gào thét, chờ đau đớn giảm dần, Bành đại ca há mồm định cắn lưỡi tự sát. Đỗ Long sớm đã đoán được y sẽ như vậy, trực tiếp tát y răng rớt ra đầy miệng. Bành đại ca phun ra một miệng máu tươi, phẫn nộ hét:

– Mày thật độc ác!

Đỗ Long cười lạnh nói:

– Người chết trong tay bố hơn trăm, không ác một chút được không? Lúc mày ra lệnh đánh gãy chân anh em tao, cũng không phải rất ác sao?

Hồ Tuyết Mai và Thẩm Băng Thanh từ xa nhìn thấy Đỗ Long thu dọn những đám côn đồ đó, làm bọn chúng ai nấy đều gào khóc thảm thiết, Hồ Tuyết Mai không kìm được nói:

– Anh ta thường như vậy à?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

– Không, tôi cũng chỉ thấy qua một hai lần, thông thường cậu ấy chỉ làm như vậy với người đại gian đại ác.

Hồ Tuyết Mai dùng đèn pin phát ra tín hiệu gọi Hạ Hồng Quân đến. Nghe thấy câu hỏi của cô, Hạ Hồng Quân nói:

– Đừng lo lắng, cậu ta ra tay vẫn có chừng mực, ngoại trừ tên họ Bành và họ Tăng đó ra, người khác đều chỉ bị tổn thương bên ngoài. Nghe giọng điệu của cậu ta, là họ Bành hạ lệnh đánh gãy chân cảnh sát nào đó. Tên họ Tăng lại là kẻ chấp hành chủ chốt, đều là đầu sỏ gây nên.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Hôm nay cậu ta bị chọc giận, vì giải vây cho tổ chuyên án, cậu ta cả cánh tay cũng bị người ta đánh gãy, bây giờ trút giận lên những người này. Dù sao tôi cũng không nhìn thấy gì cả.

Hồ Tuyết Mai kinh ngạc nói:

– Cánh tay của anh ta bị gãy? Là ai làm? Tôi đi đánh tàn phế tên khốn đó!

Dáng vẻ bức xúc của Hồ Tuyết Mai làm Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh đều cảm thấy rất kỳ lạ. Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Hồ Tuyết Mai. Hồ Tuyết Mai đùng đùng nói:

– Làm gì vậy? Đỗ Long cũng là chiến hữu của tôi ah! Anh ấy còn cứu tôi nữa, bây giờ có người hại anh ấy, chẳng lẽ tôi không nên tức giận sao?

Hạ Hồng Quân ho khan một tiếng, nói:

– Nên, đương nhiên nên. Ừ, các người nói chuyện, tôi đi bên đó xem thử.

Hạ Hồng Quân đi rồi, Hồ Tuyết Mai thấy Thẩm Băng Thanh vẫn đang nhìn cô. Vì không phải quen thân với Thẩm Băng Thanh, cho nên Hồ Tuyết Mai không tiện miệng quát lớn như đối với người khác. Thấy thế trên mặt cô hơi nóng lên, qua loa chỉ về phía ngược hướng với Hạ Hồng Quân, sau đó bỏ đi.

Thẩm Băng Thanh nhìn bóng dáng của Hồ Tuyết Mai, âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ:

– Lại một mục tiêu sập bẫy, tên này có ma lực mạnh như vậy sao?

Người được cứu vui mừng khôn xiết, kẻ bị bắt trong lòng run sợ, nhưng tất cả mọi người đều chờ đợi bình minh đến. Bình minh còn chưa đến, đến trước, là 5 chiếc xe tải quân dụng.

Nhìn thấy trên xe xuống một đội chiến sĩ ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn, tinh thần phấn chấn, người được cứu giống như gặp được người thân kích động khóc lên. Không giống như bọn Đỗ Long mặc thường phục thậm chí còn côn đồ, lòng tin mà các chiến sĩ ăn mặc quân phục chỉnh tề cho người ta cũng khác.

Hạ Hồng Quân đi lên nói mấy câu với một sĩ quan dẫn đầu của đối phương, sau đó quay đầu gọi mọi người lên xe:

– Mọi người nghe đây, lát nữa xe quân đội sẽ đưa mọi người đi quân doanh nghỉ ngơi một chút. Mọi người có thể ăn thật ngon một bữa, ngủ thật ngon một giấc. Sẽ có bác sĩ làm kiểm tra sức khỏe tổng quát và đánh giá tinh thần. Nếu không có vấn đề thì sẽ nhanh chóng đưa mọi người về nhà. Mọi người trật tự lên xe, chỗ rất nhiều, ai cần giúp đỡ xin giơ tay lên, sẽ có chiến sĩ lên trước giúp đỡ mọi người.

Lúc này có người giơ tay lên nức nở nói:

– Tôi muốn về nhà…

– Sẽ đưa mọi người về nhà, nhưng phải trải qua kiểm tra sức khỏe, bằng không trên người mọi người có thể sẽ mắc bệnh tiềm ẩn, hay bệnh truyền nhiễm gì mà bình thường nhìn không ra. Phải quan sát và kiểm tra đủ sức khỏe, sau đó mới có thể về nhà. Mọi người yên tâm, bình thường sẽ không quá hai ngày. Mọi người lên xe đăng ký tên, tuổi, địa chỉ cư trú, số điện thoại, chính phủ sẽ phái người liên hệ với người thân của mọi người, xin mọi người yên tâm…

Dưới sự trấn an, hơn 90 người này cuối cùng lục tục lên xe, sau đó danh sách đưa đến trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long cầm danh sách so sánh với chứng minh thư lục soát từ trên xe, phát hiện ra thêm hai chứng minh thư không có đăng ký trên danh sách. Đợi lúc đám người Bành lão đại bị khiêng lên xe, Đỗ Long bảo chiến sĩ tạm thời dừng lại, hắn ấn lên vai của Bành lão đại, giơ chứng minh thư trước mặt Bành lão đại, quát hỏi:

– Hai người này đâu?

Bành lão đại hừ một tiếng, quay đầu không thèm để ý. Đỗ Long nắm lấy hai gò má gã quay mặt gã lại:

– Bọn họ có có phải gặp chuyện rồi không? Rốt cuộc người ở đâu?

Cuối cùng Bành lão đại mở miệng, gã lạnh lùng nói:

– Cho dù giết tao rồi tao cũng sẽ không nói cho mày biết, tự mày đoán đi!

Đỗ Long nhìn chằm chằm Bành lão đại một hồi, hắn nói:

– Mày không nói tự nhiên có người sẽ nói, bọn mày hãy chờ đấy.

Nói xong, Đỗ Long nắm tay hung hăng đánh một quyền vào bụng Bành lão đại. Bành lão đại nhất thời toàn thân co rút, gã gào to. Đỗ Long lui lại một bước, khoát tay, những chiến sĩ đó khiêng Bành lão đại lên xe.

Đỗ Long lại túm lấy tiểu Tăng truy vấn. Tiểu Tăng sợ hắn, nhưng hướng đi của hai người đó, y thật sự không biết. Chỉ nói có một hôm bị Bành lão đại dẫn ra ngoài thì không thấy nữa.

Thẩm Băng Thanh thấy thần sắc Đỗ Long khó coi, y khuyên nói:

– Nói không chừng hai người đó không liên can, đã thả đi rồi, cậu đừng quá sốt ruột.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

– Chỉ sợ không đơn giản như vậy, cậu xem thử hai tờ chứng minh thư này đi.

Thẩm Băng Thâm cầm chứng minh thư xem thử, nói:

– Không có gì cả, có gì kỳ lạ sao?

Người khác cũng nhìn rồi, đều không phát hiện có gì không đúng, cùng lắm cũng chỉ là tuổi tác nhỏ một chút, hình như vẫn chưa đủ 18 tuổi. Ở vùng nông thôn chuyện làm chứng minh sớm rất thường thấy, nếu không ra khỏi nhà làm chuyện xấu nguy hiểm hơn.

Đỗ Long nói:

– Nhìn như vậy là rất bình thường, nhưng các cậu hãy nhớ lại thử hình dáng của những người khác, hai cái này không giống.

Thẩm Băng Thanh sắc mặt trầm xuống, đầu tiên y ý thức được ý nghĩ trong lời nói của Đỗ Long. So với người bị bắt cóc khác, hai đứa trẻ này dứt khoát là tiểu soái ca rực rỡ cấp minh tinh. Nếu hai người này không phải quan hệ thân thích, xác suất cùng lúc được cứu rất thấp.

– Mẹ nó, không phải là tôi tư tưởng quá xấu xa chứ?

Đoàn Huệ Minh nói, nhưng nhìn thấy người khác ai nấy đều là sắc mặt khó coi, y không khỏi kinh ngạc nói:

– Chẳng lẽ tôi đoán đúng rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi