CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Thẩm Băng Thanh nói:

– Một khi đã phát hiện vết máu của anh, nhất định sẽ tìm thấy vết máu của mười ba người bị hại kia…Tôn Lập Vận, cho dù anh đầy oán hận với cha mình nhưng ông ấy cũng đã gặp tai nạn bất ngờ mà chết rồi, còn chết rất thê thảm, vậy chẳng phải anh đã hả giận rồi ư? Vì sao còn muốn trút giận sang người khác?

Tôn Lập Vận cười lạnh nói:

– Có một số việc không phải người chết rồi là có thể giải quyết xong, huống chi trong mắt tôi, tên khốn kiếp đó chết thật quá dễ dàng, lẽ ra phải hưởng thụ dần dần những gì tôi làm với ông ta rồi mới có thể chết.

Thẩm Băng Thanh nói lại:

– Đó là lí do anh bắt cóc những người trông giống cha mình, bắt họ phải học thuộc lòng?

Tôn Lập Vận cười lạnh:

– Có hạnh ngộ gặp được tôi cũng xem như họ may mắn lắm rồi. Tôi cho bọn họ đủ thời gian học bài, chuẩn bị tốt mới bắt họ đọc thuộc lòng cho tôi nghe. Khi còn nhỏ, một bài văn tôi chỉ được chuẩn bị trong mười phút, sau đó phải đọc thuộc lòng, nếu không thuộc hay có sai sót, sai một chữ bị phạt một roi. Cha tôi khi nghe người ngoài khen con mình thì vênh vang tự đắc, vốn chưa từng suy nghĩ tôi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, những thành tích đó đều là do máu và nước mắt mà thành.

Thẩm Băng Thanh hỏi hắn:

– Thế mẹ anh đâu? Mẹ anh không nghĩ cách ngăn bố đánh anh sao?

Tôn Lập Vận hừ mũi khinh thường, hắn nói:

– Tôi nhớ rõ khi còn học tiểu học, có một lần khi lão già kia đánh tôi dữ dội, mẹ tôi khuyên bảo đôi lời, ông ta rít lên từ cuống họng nói cút, từ đó mẹ tôi không dám can dự vào nữa. Bà ấy rất yếu đuối, ngay cả con mình cũng không có cách nào bảo vệ, cho nên sau khi tốt nghiệp tôi cũng không quan tâm tới bà ấy nữa. Bà ấy có bảo hiểm lao động, có thể tạm sống đến già.

Tục ngữ có câu nghiêm phụ xuất hiếu tử, người đàn ông này là trường hợp tương phản. Người cha có lẽ đã quá nghiêm khắc với hắn, nhưng phận làm con cũng không thể đối xử với cha mình như vậy. Dù sao cũng là máu mủ tình thâm, công ơn nuôi dưỡng không thể gạt xóa, huống chi sau khi Tôn Uy chết, Tôn Lập Vận còn ngang nhiên dồn uất hận lên những người vô tội khác, như vậy càng không có sức thuyết phục, không thể dung thứ.

Động cơ giết người của Tôn Lập Vận đã rất rõ ràng. Thẩm Băng Thanh lại hỏi hắn vì sao đã nhiều năm như vậy rồi mới gây án? Tôn Lập Vận trả lời rằng ngay từ đầu chỉ muốn cố gắng kiếm tiền sống qua ngoài, ý định trả thù cũng dần dần phai nhạt, khi tiền ngày một nhiều lên, Tôn Lập Vận cũng như những gã nhà giàu mới nổi khác, trong lòng có phần trống rỗng, nửa năm trước bất ngờ xảy ra chuyện khiến hắn hồi tưởng lại, ý định giết người bỗng nổi lên…

Nửa năm trước, lúc Tôn Lập Vận chở lợn đi bán, gặp một gã nhân viên nhà nước tuổi trung niên đi tịch thu heo, vênh váo cãi lộn ầm ĩ, bộ dạng hung ác giống Tôn Uy năm đó như đúc. Tôn Lập Vận chỉ muốn xông lên đá hắn một cước ngay tại trận, vất vả lắm mới nhịn được. Sau đó Tôn Lập Vận truy tìm lai lịch người kia, cân nhắc mãi nhưng rồi không ra tay ngay, nỗi sợ hãi về người cha nghiêm khắc khiến hắn thối lui, tìm kiếm mục tiêu khác. Sau một hồi tìm kiếm, hắn chọn được mục tiêu thứ nhất, theo lời hắn nói chính là để luyện tập.

Y như dự tính của Đỗ Long, sau khi chuẩn bị kĩ lưỡng, Tôn Lập Vận lái xe theo mục tiêu vờ lân la hỏi đường, cố ý chọn địa điểm gần nhà mục tiêu, thậm chí còn tới cùng một chỗ, mục tiêu sẽ đi nhờ xe hắn về nhà, tiện thể chỉ đường luôn. Việc bắt cóc diễn ra rất đơn giản, Tôn Lập Vận đi quá một đoạn đường tìm chỗ dừng xe một lúc, sau đó châm kim vào người nạn nhân rồi bắt đi.

Tôn Lập Vận dùng chiêu này lần nào cũng thành, bắt cóc liên tiếp mười bốn người cho đến khi rơi vào tay Đỗ Long thì vụ liên hoàn bắt cóc giết người điên cuồng mới hoàn toàn kết thúc.

Sau khi Tôn Lập Vận bắt cóc người về, không cần tiền chuộc cũng không ngược đãi bọn họ, chỉ trói người bắt đọc sách, học thuộc lòng từ nội dung tiểu học đến tốt nghiệp trung học. Theo cách nói của Tôn Lập Vận, làm như vậy để những người đàn ông trung niên giống cha hắn nếm trải thống khổ như hắn những năm đó.

Có vài người tương đối thuận theo, vài người thử phản kháng nhưng cuối cùng cũng bắt đầu việc học. Lúc đầu nội dung tiểu học tương đối đơn giản, bọn họ có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng đi sâu vào quá trình bắt đầu chậm chạp gắng sức. Dù sao người đã bốn năm mươi tuổi rồi trí nhớ không còn tốt như thời trẻ nữa, mặt khác trong hoàn cảnh vừa lo lắng bảo toàn tính mạng của mình, lại nhớ người thân, khiến hiệu quả học tập giảm đi.

Tôn Lập Vận cuối cùng cũng bộc lộ bộ mặt dữ tợn, đầu tiên là dùng thước dạy học đánh vào lòng bàn tay, sau đó quỳ lên tấm ván răng cưa dùng để giặt quần áo thời xưa, chờ bị tra tấn. Những người bị bắt cóc ngày ngày đều kêu la thảm thiết, nhưng nơi đỉnh núi, tiếng lợn réo xung quanh nên không ai phát hiện cũng như giải cứu bọn họ.

Cuối cùng khi tinh thần kiệt quệ và thể xác bị đày đọa, từng người từng người chết trong tay Tôn Lập Vận. Không ai có thể kiên trì quá bảy ngày, sau khi bọn họ chết Tôn Lập Vận lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, tiếp tục giết người một cách biến thái để thỏa mãn nhu cầu tâm lý dị thường. Đối với Tôn Lập Vận, thủ đoạn giết người trung niên càng kích thích hắn ra tay hơn nữa, như thuốc phiện mang lại khoái cảm khiến hắn không thể dừng tay cho tới ngày tận mạng.

Nói xong những việc hung tàn chính mình đã gây ra, Tôn Lập Vận nhìn Thẩm Băng Thanh cùng Hoàng Nham ý như còn muốn nghe nữa, nói rằng:

– Hiệu suất của các người sao mà kém đến vậy? Còn chưa phát hiện trong sân chỉ có năm thi thể sao?

Hoàng Nham hỏi ngược lại:

– Làm sao anh biết chúng tôi không tìm được những thi thể anh chôn ở nơi khác? Chúng tôi đã đưa chó nghiệp vụ tốt nhất tỉnh Thiên Nam tới đó, chỉ cần một ít mùi, chó nghiệp vụ có thể tìm được mục tiêu.

Tôn Lập Vận cười ngạo nghễ:

-Thi thể thối rữa mới có mùi, tôi chôn bình kín đựng một đống xương vỡ, chó nghiệp vụ lợi hại đến mấy cũng đừng hòng tìm được, trừ khi các người đào ba thước đất khắp trong phạm vi trăm dặm vùng núi này…Tôi nghĩ không thể nào làm được đâu.

Phòng thẩm vấn lại rơi vào trầm lặng. Điện thoại trong túi áo ngực của Thẩm Băng Thanh rung lên, anh lấy di động ra xem, sau khi đọc xong tin nhắn Đỗ Long gửi thì mặt không đổi sắc, đặt lại điện thoại vào trong áo.

Tôn Lập Vận nhìn Thẩm Băng Thanh, cười ha hả:

– Là cảnh sát Đỗ gửi tin tới phải không? Cảnh sát Đỗ, tôi biết là anh đứng cách tôi có một bức tường, muốn biết tung tích những thi thể kia, hàn huyên với tôi một chút.

Thẩm Băng Thanh lãnh đạm liếc nhìn Tôn Lập Vận rồi nghiêng đầu nói với Hoàng Nham:

– Mười ba bộ hài cốt cũng đã tìm được rồi, anh còn gì muốn hỏi sao? Nếu không còn gì nói nữa chúng ta có thể kết thúc vụ án về nhà ngủ, để cho tên ngông cuồng ở đây một mình ngây ngô.

Hoàng Nham hiểu ý nói:

– Tôi không có gì cần hỏi nữa, hôm nay thật là mệt..

Hai người đứng lên định rời đi, Tôn Lập Vận hét lớn:

– Không thể nào! Các người đừng hòng lừa tôi. Tện họ Đỗ kia, các người không đấu được với tôi đâu. Tôi có thể đối diện với bức tường cả đời, các người không tìm thấy thi thể cũng không thể ăn nói được với người nhà nạn nhân, cũng không có cách nào kết án. Họ Đỗ kia, anh ra đây cho tôi!

Cửa đóng sầm một cái, chiếc đèn sáng choang cũng đã tắt, trong phòng thẩm vấn tối đen như mực, Tôn Lập Vận cũng bị nhấn chìm trong màn đêm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi