Quan Chí Hằng vẻ mặt hớn hở dẫn em trai đến Cục công an, Đỗ Long đích thân tiếp đón bọn họ. So với anh trai mình thì Quan Chí Cường có vẻ thanh tú hơn, ngại ngùng, thậm chí là có chút lo lắng, sợ hãi.
– Tạ trời tạ đất cuối cùng cậu cũng quay về! Cậu mà còn không quay về, chắc anh cậu phá Cục công an mất!
Đỗ Long nhiệt tình cầm tay Quan Chí Cường. Người bình thường bắt tay với lãnh đạo sẽ rất kích động hoặc sợ hãi, nhưng Quan Chí Cường vừa có chút sợ hãi lại có chút cảm giác kinh ngạc. Cậu ta nhanh chóng phản ứng rụt tay lại, nhưng Đỗ Long nắm rất chặt làm cậu ta không thể nào rút ra.
– Quan Chí Cường, nghe nói cậu đi Quảng Đông làm việc, nửa năm nay tốt chứ? Xem cậu kìa trắng trẻo thật đấy, đúng là một anh chàng đẹp trai. Đi Quảng Đông làm việc gì vậy? Kiếm tiền cũng phải về về ăn tết chứ. Cái này tôi phải phê bình. Cậu nên gọi điện về nhà nhiều một chút, mọi người không biết cậu đi đâu lo lắng muốn chết, cũng mang lại phiền phức cho Cục công an!
Đỗ Long nắm tay Quan Chí Cường nói liên hồi. Mọi người được Đỗ Long nhắc nhở, nên đều chú ý quan sát Quan Chí Cường
Quả nhiên phản ứng của Quan Chí Cường không bình thường, cậu ta vài lần rút tay ra không được. Nếu như là người khác sẽ đỏ mặt, còn cậu ta lại nhợt đi. Nước mắt như trực rơi ra, tủi thân không chịu được.
Quan Chí Hằng trả lời thay em trai:
– Cảnh sát Đỗ, tôi đã hỏi qua tên ngốc này rồi, nó bị lừa đi Quảng Đông làm bán hàng đa cấp. Đến đó mới phát hiện ra, nhưng muốn đi thì người ta lại không cho đi, ngày ngày bị nhốt trong phòng tẩy não. Mãi đến gần đây bên Quảng Đông bắt bán hàng đa cấp mới cứu nó ra, nên mới trắng trẻo thế kia. Quần áo nó mặc cả vé xe đều là Công an Quảng Đông mua cho. Đúng là phải cảm ơn chính phủ. Cảm ơn cục Công an đã tìm lại em trai cho tôi…
Cuối cùng Đỗ Long cũng buông tay ra, cười nói với Quan Chí Hằng:
– Hóa ra là vậy, vậy không thể trách Quan Chí Cường rồi, cậu dẫn cậu ấy vào làm giấy tờ đi. Đi xe một ngày một đêm nhất định rất mệt, làm giấy tờ rồi nhanh chóng về nhà… Thật kì lạ, còn một thanh niên mất tích không ở cùng cậu sao?
Quan Chí Cường thở phào nhẹ nhõm lắc đầu, nói nhỏ:
– Tôi không biết…
Đỗ Long nhún vai nói:
– Không biết cũng không sao, người tốt ắt được trời giúp, cậu ta sẽ quay về.Quan Chí Hằng, cậu dẫn em đi theo cậu cảnh sát này làm thủ tục đi, làm xong có thể về nhà.
Quan Chí Hằng vui mừng dẫn Quan Chí Cường đi, nhưng không chú ý đến. Ở phía sau bọn họĐỗ Long nhìn Quan Chí Cường vẻ mặt thương hại, cậu ta bị bán hàng đa cấp lừa thật sao? Không, Đỗ Long xuyên qua vẻ ngoài, nhìn thấy sự thật là…
Đỗ Long đột nhiên có cảm giác ngẩng đầu nhìn lên nơi làm việc của Cục công an, thấy Trương Văn Diệu đang đi trên ban công cúi đầu nhìn xuống. Hai mắt chạm nhau, Trương Văn Diệu gật đầu với Đỗ Long rồi quay người đi…
Khóe miệng Đỗ Long hơi nhếc lên. Dẫn bọn Thẩm Băng Thanh đi nhanh đến đội giao thông. Giờ không còn cách nào khác ngoài việc hi vọng camera của bên quả lý giao thông ghi được gì đó.
Trịnh Tôn Trạch vẫn còn ở lại đội giao thông. Thấy Đỗ Long đến anh ta làm ra vẻ yên lòng, vội vàng nghênh đón nói:
– Phó cục trưởng Đỗ, tôi không phụ sứ mệnh, nói chùng là không có mất điện.
Đỗ Longncười nói:
– Vậy phải cảm ơn Phó cục trưởng Trịnh rồi… Không xảy ra chuyện gì khác chứ?
Trịnh Tôn Trạch nói:
– Không, sao có thể chứ, đội giao thông luôn rất bình lặng…
Đỗ Long cười híp mắt liếc Trịnh Tôn Trạch một cái, còn dùng tay trái sờ tay phải, giọng của Trịnh Tôn Trạch lập tức nghẹn lại. Đỗ Long không thèm để ý đến anh ta, chào hỏi một cái liền đi tìm Nhạc Băng Phong.
Nhạc Băng Phong vẫn đang bận với cái máy tính. Nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại. Thấy Đỗ Long đến, liền cười ngọt ngào.
Đỗ Long cười nói:
– Sắp xong việc chưa?
Nhạc Băng Phong nói:
– Vẫn sớm mà, bọn em không cần phục hồi lại tất cả tài liệu, cần cái gì tìm liền tìm thấy cái đó.
Đỗ Long nói:
– Video của tiểu khu Sùng Nghĩa tìm lại được chưa? Giờ phải tìm thêm mấy viedeo nữa.
Nhạc Băng Phong nói:
– Tìm được rồi, em đang định nói với anh. Anh tự tìm ở mấy máy bên cạnh đi, em đã chuẩn bị hết rồi. Anh muốn tìm video mới gì?
Đỗ Long nói:
– Sau khi mẹ con Từ Kim Đán mất tích, nhà Trần Vinh Lương đã tiến hành sửa sang lại toàn bộ. Tất cả đồ dùng trong nhà, ván nhà đều chuyển đi hết. Anh muốn biết biển số xe, hoặc đồ đạc được chuyển đi đâu, giải quyết thế nào.
Nhạc Băng Phong nói;
– Sửa sang lại toàn bộ? Y đúng thật chịu từ bỏ vốn ban đầu… Nói không chừng qua mấy ngày, liền bán hết…
Đỗ Long nói cho Nhạc Băng Phong về thời gian chính xác, sau đó cô tìm trong ổ cứng. Đỗ Long cũng xem video một bên, một lúc sau Nhạc Băng Phong nói:
– Tìm được vài mốc thời gian gần đấy.
Mắt Đỗ Long nhìn vào màn hình không động đậy nói;
– Em gửi qua đây.
Nhạc Băng Phong gửi video vào máy tính cho Đỗ Long, hắn xem rất chăm chú, Nhạc Băng Phong liền nói:
– Lúc nãy nhàn rỗi, em đã xem qua một lượt. Ngày mẹ con Từ Kim Đán mất tích không hề thấy Trần Vinh Lương xuất hiện. Sáng sớm hôm sau y đã rời nhà, đến cả em cũng nhìn ra thần thái y hơi khác thường.
Đỗ Long nói:
– Ồ, cụ thể là lúc nào? Em tìm giúp anh đi.
Lúc Nhạc Băng Phong đi tới tìm video, tay Đỗ Long hơi sờ soạng đùi quần bò cô. Nhạc Băng Phong khẽ đập tay hắn, nói nhỏ có chút xấu hổ:
– Đừng lộn xộn…
Tay hắn đâu nỡ rời ra, hắn không thèm để ý vuốt ve đùi cô. Hắn biết dù bọn Thẩm Băng Thanh nhìn thấy, cũng giả vờ như không thấy.
Nhạc Băng Phong nhanh chóng tìm ra video, lúc này mới trốn được bàn tay ma của hắn, mặt đỏ quay về vị trí của mình. Đỗ Long cười đắc ý, lúc này mới chăm chú xem video Nhạc Băng Phong đánh dấu.
Trên màn hình xuất hiện một thanh niên đang lái chiếc BMW, chính là Trần Vinh Lương. Sắc mặt y xanh sao, đầu tóc rối bù cứ như mấy ngày không ngủ. Mặc dù vẻ ngoài có vẻ điềm tĩnh, nhưng Đỗ Long nhìn thấu sự ngụy trang của y. Nhạc Băng Phong nói đúng con nhà giàu như Trần Vinh Lương thường thì sẽ không lái xe ra ngoài với bộ dạng này, tên này đang hoảng hốt.
Chỉ đáng tiếc video này không thể chứng minh điều gì, trừ khi có thể phát hiện vết máu trên xe Trần Vinh Lương hoặc hung khí, mới có thể bắt gọn y.
Nhạc Băng Phong nói:
– Em đã tra qua, xe của Trần Vinh Lương mấy ngày trước mới bán. Ông chủ mới của xe là Khang Hà Vĩ. Có cần đi tìm chiếc xe đó không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Không cần, kẻ vứt xác nhất định không phải là Trần Vinh Lương, sẽ không tìm được manh mối trên xe đâu. Đối phương cố ý đánh lừa chúng ta đấy. Hai ngày nay có xe nào đáng nghi từ nơi khác đến không? Bọn Hứa Hải nói đúng, thời gian của chúng ta quá ít, nếu không sẽ có thể từ từ so sánh tìm ra manh mối bên trong.
Thẩm Băng Thanh nói:
– Chẳng phải vừa nãy anh còn đầy lòng tin sao? Sao đã nản lòng rồi?
Đỗ Long cười nói:
– Không lấy lại tinh thần cho bọn họ, thì bọ họ sẽ lắng xuống. Yên tâm, tôi sẽ có cách!
Đỗ Long nói xong thì đột nhiên điện thoại hắn reo, là Nguyễn Minh Quân gọi, anh ta ta có chút hưng phấn nói:
– Phó cục trưởng Đỗ, chúng tôi phát hiện manh mối mới rồi. Hung thủ có thể là một thợ mỏ năm đó…
Đỗ Long nhìn về phía Thẩm Băng Thanh nhún nhún vai, đúng như lời tiên đoán của hắn, tự nhiên xuất hiện một hung thủ.