CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

– Bí thư Phùng, chủ tịch Lương, hai người đến rồi à…

Nguyễn Minh Quân bộ dạng như chút được gánh nặng, nhiệt tình đến nỗi khiến người ta thấy tức mắt.

Biểu hiện của Đỗ Long rất bình thường, hắn chào hỏi đúng mức với Phùng Kiếm Văn và chủ tịch thành phố Lương Lập Tân.

Lương Lập Văn đã hiểu ngọn nguồn sự việc, còn Phùng Kiếm Văn thì không biết đầu đuôi ra sao, không hiểu con gái mình sao lại dính vào vụ này, ông ta còn chưa nhìn thấy tình trạng thảm hại của con gái mình, do đó vẫn rất bình tĩnh. Nhưng Lương Lập Tân thì không, ông ta nóng nảy, làm khó dễ với Nguyễn Minh Quân trước, trầm mặt nói với anh ta:

– Phó cục trưởng Nguyễn, anh làm thế nào vậy, sao vụ án lại liên quan tới cháu tôi như thế? Cháu tôi là loại người đó sao?

Nguyễn Minh Quân còn chưa nói nói, Đỗ Long đoạt nói trước:

– Chủ tịch Lương, bước đầu điều tra, chúng tôi đã phát hiện không ít vết máu không rõ nguồn gốc trong biệt thự này. Mặt khác chúng tôi phát hiện Lương Thành Tường và ba người khác, trong đó có một nam hai nữ có nghi ngờ dùng ma túy. Chúng tôi cũng phát hiện một lượng lớn ma túy trong biệt thự. Vì uống rượu say và hút thuốc phiện nên trước mắt Lương Thành Tường vẫn đang trong trạng thái điên loạn. Có phải chủ tịch Lương định giải thích thay cậu ta về nguồn gốc những vết máu và đống ma túy?

Lương Lập Tân bị Đỗ Long làm cho tức nghẹn, nhưng đối mặt với những chứng cứ trong tay Đỗ Long ông ta không biết nên giải thích như thế nào mới phải. Lúc Phùng Kiếm Văn mới đến, Đỗ Long đã ra hiệu ánh mắt với ông ta, nên ông ta chưa mở miệng nói. Nhưng nghe nói con gái mình hút ma túy ông ta không khỏi hoảng sợ, vội hỏi:

– Đỗ Long, rốt cuộc là có chuyện gì? Con gái ta thế nào rồi?

Đỗ Long nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt:

– Bí thư Phùng, cục trưởng Nguyễn đã xác nhận, chúng tôi cũng đã xác nhận, trong số đó có cô gái tên Phùng Y Huyên là con gái của ngài. Rõ ràng cô ta có dấu hiệu dùng thuốc lắc, chúng tôi đã cưỡng chế để cô ấy nghỉ ngơi rồi.

Phùng Kiếm Văn vội la lên:

– Cưỡng chế nghỉ ngơi? Rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu Huyên luôn rất ngoan ngoãn, làm sao nó có thể hút thứ đó chứ?

Đỗ Long nói:

– Bí thư Phùng, tôi dẫn ngài đi thăm cô ấy, sau đó sẽ giải thích cho ngài hiểu.

Phùng Kiếm Văn gật gật đầu, lặng lẽ đi cùng Đỗ Long. Lúc này Lương Lập Tân đã lấy lại tinh thần, ông ta vằn mắt chất vấn Nguyễn Minh Quân nói:

– Là là ai đã hãm hại cháu ta, nói mau!

Nguyễn Minh Quân thay đổi thần thái vừa rồi, anh ta thản nhiên mà đáp nói:

– Chủ tịch Lương, không ai ép Lương Thành Tường hút thuốc phiện, cũng không có ai buộc cậu ta giết người. Người hút ma túy chuyện gì cũng có thể làm, chứng cứ tại hiện trường vô cùng xác thực, Lương Thành Tường sống sa đọa, bị khả nghi giết người, dụ dỗ thiếu nữ. Tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ, tìm một luật sư giỏi để biện hộ cho cậu ta, giữ lại cái mạng nhỏ quan trọng hơn.

Lương Lập Tân tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên, nhưng cuối cùng ông ta cũng áp chế được, nhìn Nguyễn Minh Quân sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn lật một trang sách, ông ta hừ một tiếng, nói:

– Hãy đợi đấy!

Nói xong Lương Lập Tân lại nói:

– Cháu của ta đâu? Ta muốn gặp nó.

Nguyễn Minh Quân nói:

– Rất xin lỗi, Lương Thành Tường bây giờ là nghi phạm giết người, hơn nữa vì hút ma túy, say rượu. Trước mắt đang trong trạng thái nửa hôn mê, cục trưởng Đỗ, tổ phó tổ chuyên án đang giúp tra vụ án này đã nói rồi, không ai được phép gặp cậu ta.

Lương Lập Tân tức giận quay lại xe, nhưng không đi ngay. Bên kia Đỗ Long đang cho Phùng Kiếm Văn tới xem Phùng Y Huyên đang trong trạng thái hôn mê. Sau đó hắn đưa những tấm ảnh chụp được cho Phùng Kiếm Văn xem, ông ta nhìn thấy bộ dạng của con gái mình vừa xấu hổ, vừa tức. Thực sự ông ta muốn lôi con gái dậy ngay lập tức để dạy cho một bài học, nhưng những lời sau đó của Đỗ Long lại khiến ông ta trở nên bình tĩnh.

Chỉ thấy Đỗ Long nhỏ nhẹ nói:

– Bí thư Phùng, có dấu hiệu cho thấy cô Phùng bị dụ dỗ dùng loại thuốc này, hơn nữa qua kiểm tra của bác sỹ, cô Phùng vẫn còn là trinh nữ…

Phùng Kiếm Văn mặt đỏ lên, ông ta nói:

– Làm sao lại để cho bác sỹ kiểm tra điều đó!

Đỗ Long nói:

– Ngay từ đầu tôi cũng không biết cô ấy là con gái ngài. Chúng tôi phải lấy dịch bài tiết từ nơi đó, để chứng minh đám người Lương Thành Tường đang làm bậy. Kết quả phát hiện ra… Cô Phùng vẫn là trinh nữ. Tới lúc đó Nguyễn Minh Quân mới nói với tôi cô ấy là con gái ngài. Bí thư Phùng, tôi cảm thấy chuyện này có vấn đề, khi cô Phùng tỉnh dậy ngài đừng trách mắng cô ấy, hỏi rõ xem chuyện gì đã xảy ra rồi tính sau.

Phùng Kiếm Văn gật gật đầu, nghe nói con gái mình bị ép buộc nên đã bình tĩnh trở lại, nói:

– Cảm ơn cậu, Đỗ Long. Suýt chút nữa là ta lại hồ đồ rồi, chuyện của con gái ta giấu đi giúp ta có được không? Ta không muốn ngày mai nó bị đồn đại, còn nữa, khi nào ta có thể đưa con bé về?

Đỗ Long nói:

– Tôi sẽ nghĩ cách che giấu, dù sao cũng không có nhiều người nhận ra cô Phùng. Nhưng tạm thời ngài chưa thể đưa cô ấy đi được, ít nhất cũng phải đợi cô ấy tỉnh lại, làm một bản tường trình rồi xem tình hình ra sao sau đó mới để ngài đưa cô ấy đi.

Phùng Kiếm Văn cau mày nói:

– Vậy phải đợi bao lâu?

Đỗ Long nói:

– Bình thường loại thuốc này có tác dụng liên tục trong ba đến năm tiếng đồng hồ, lại thêm cô Phùng đã uống rượu, nên cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Muốn bảo lãnh cô ấy về có khi phải đến sáng sớm mai mới được.

Phùng Kiếm Văn không biết làm sao đành dùng sức giậm chân, nói:

– Được rồi, cậu giúp ta chăm sóc nó, chút nữa nó sẽ được đưa về cục công an phải không? Ta bảo mẹ nó đưa chút đồ tới.

Đỗ Long đầy nhiệt tình, đáp:

– Không thành vấn đề, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.

Phùng Kiếm Văn xoay người định đi, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cô con gái, hỏi:

– Mặt nó… Sao lại sưng lên thế này? Là ai đã đánh nó?

Đỗ Long mặt không đổi sắc, nói:

– Ban đầu tôi không biết cô ấy là con gái ngài, cô ấy liều sống liều chết lao về phía tôi, tôi đành tát cô ấy hai cái, coi như tôi thay ngài dạy dỗ cô ấy.

Phùng Kiếm Văn dở khóc dở cười nói:

– Cậu… Được rồi, đây là do nó tự làm tự chịu… Nhưng tốt nhất cậu nên tìm cách để mặt con bé tiêu sưng, nếu không để mẹ nó nhìn thấy… trở nên đau lòng mà làm ra những chuyện gì là ta cũng mặc kệ đấy.

Đỗ Long nói:

– Tôi đã bảo bác sỹ bôi thuốc lên mặt cô Phùng rồi, cô ấy sẽ không sao nhanh thôi.

Phùng Kiếm Văn bị Đỗ Long dụ cho đi khỏi đó, Đỗ Long lại quay trở lại trong biệt thự, lúc này bọn Thẩm Băng Thanh lại có thêm phát hiện mới. Bọn họ phát hiện ra có vết máu lưu lại trên chiếc cúp danh dự, hình dạng chiếc cúp đó là một người đang giơ cao quả bóng. Vệt máu lưu lại trên quả cầu có hình dạng giống với miệng vết thương trên trán người trẻ tuổi đã chết kia.

Đỗ Long cầm chiếc cúp lên nhìn, phát hiện đây là một cúp giải nhất trong cuộc tranh tài đá bóng ở trường trung học nào đó. Cúp làm bằng đồng, rất có chất lượng, một ngôi trường bình thường không thể thưởng thứ đồ chơi như thế này. Đỗ Long nhìn kỹ, rõ ràng phát hiện ra một cái tên quen thuộc- Trường dân lập Đức Thiên. Đây chẳng phải là ngôi trường mà Đông Đông, con trai Lâm Nhã Hân đang theo học sao? Không thể trùng hợp thế chứ?

Đỗ Long chụp hình lại chiếc cúp, sau đó gửi cho Nhạc Băng Phong. Nhờ cô điều tra giúp danh sách lớp được thưởng trong kỳ thi đấu bóng đá ở trường dân lập Đức Thiên.

Nhạc Băng Phong trả lời lại rất nhanh, trong danh sách lớp giành giải thưởng đó rõ ràng có hai cái tên rất quen. Lớp trưởng Lương Thành Tường và học viên bình thường Trương Vinh Lương.

Hai người này lại là bạn học? Như vậy bình thường rốt cuộc chiếc cúp này do ai giữ? Đó là một vấn đề đáng truy cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi