CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Long thần sắc có chút u ám xuất hiện trước mặt mọi người. Đối diện với toàn thể tổ viên, Đỗ Long buồn bực nói:

– Thông báo cho mọi người một tin không tốt. Đêm qua khi tôi vội đi thẩm vấn cái tên mục tiêu bị bắt, mục tiêu bị tay đánh lén từ xa giết chết rồi. Ngoại trừ một viên đạn ra, chúng ta không thu được gì.

Mọi người nhao nhao phát ra tiếng kêu kinh ngạc, Hứa Hải nói:

– Vậy phải làm sao? Tên đó chính là chìa khóa giúp chúng ta bắt được hắc thủ phía sau à.

Thẩm Băng Thanh trầm giọng nói:

– Sự tồn tại của tên đó không có mấy người biết, địa điểm cũng là tạm thời sắp xếp. Làm sao có thể lộ tin tức mà bị đối phương diệt khẩu?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ tự trong những người của mình cũng có nộ gián? Đỗ Long nói:

– Mọi người đừng có nghĩ linh tinh, tôi tin tưởng các cậu. Tôi nghi ngờ nguyên nhân để lộ tin tức là bên cạnh chúng ta có tai mắt ở khắp mọi nơi… Mọi người tìm kiếm cẩn thận chút trong phòng này, xem thử có máy nghe trộm hay không.

Mọi người lập tức hành động, nhanh chóng tìm kiếm trong phòng hội nghị. Dựa vào năng lực của bọn họ, rất nhanh đã phát hiện ở dưới bàn và sau bức tranh treo trên tường có máy nghe trộm và cameras. Mọi người sắc mặt đều rất khó coi, xem ra nhất cử nhất động của bọn họ đều bị người theo dõi, khó trách luôn bị đoạt trước một bước.

Đỗ Long dùng chân đạp vỡ hai món đồ, hắn nói:

– Không chỉ ở đây, khi tôi tiết lộ tin tức kia là ở trong phòng hội nghị của đại đội cảnh sát giao thông. Xem ra có người theo dõi chúng ta mọi lúc à. Việc này không trách mọi người, là sơ xuất của tôi.

– Chúng tôi cũng có sơ xuất rồi.

Thẩm Băng Thanh nói.

– Vậy tên đó chết rồi, bây giờ phải làm sao?

Đỗ Long nói:

– Tôi đã xin chỉ thị của Phó giám đốc sở Trì. Ý kiến của Phó giám đốc sở Trì là vụ án đã kết thúc rồi, tiếp túc tra cứu là việc của ban kỷ luật thanh tra. Cho nên, đợi chút nữa Phó giám đốc Trì sẽ tổ chức một buổi họp báo, tuyên bố công tác của đội chuyên án đã thuận lợi hoành thành. Chiều hôm nay sẽ phải trở về thành phố Ngọc Minh rồi.

Mọi người đều trầm mặc xuống, đều có chút không hài lòng lắm. Hứa Hải nói:

– Vậy Trương Vinh Lương thì sao? Cũng mặc kệ ư?

Đỗ Long nói:

– Trương Vinh Lương bây giờ vẫn trốn ở nước ngoài, nếu chúng ta tiếp tục điều tra, khả năng y sẽ như vậy biến mất, không bao giờ trở về. Tuy nhiên mọi người yên tâm, Trương Vinh Lương nhất định phải chịu trách nhiệm với những gì y gây ra. Và tên hắc thủ phía sau đó, gã cũng phải gánh vác tội của chính mình. Tôi cam đoan, tuyệt đối sẽ không để quốc pháp trở thành một trang giấy rỗng tuếch đâu.

Hứa Hải trầm mặc một chút, cậu ta bày tỏ thái độ:

– Tôi tin tưởng Phó cục trưởng. Nếu đã như vậy, thì tạm thời để bọn khốn kiếp đó thong dong một hồi.

Đỗ Long nói:

– Bọn chúng sẽ không thể thong dong bao lâu đâu. Tôi cam đoan.

Mọi người thống nhất ý kiến, sau đó Đỗ Long đến phòng làm việc của Trì Khánh Bân, báo cáo lại công tác cho Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân chỉ là chú ý một chút vụ án công nhân nô lệ và sát thủ liên hoàn, vụ án hai mẹ con bị hại. Báo cáo của vụ án phóng hỏa biệt thự Lương gia, thủ phạm vụ phóng hỏa qua Thẩm Băng Thanh điều tra là lái xe tư của Lương Lập Quần gây ra. Mà lái xe biểu hiện mình là nghe theo lệnh làm việc, còn Lương Lập Quần thì kiên quyết phủ nhận, tiếp tục kêu oan bị hãm hại. Nhưng tiếp tục điều tra đã không phải là công tác của tổ chuyên án rồi.

Trì Khánh Bân đối với công tác của Đỗ Long đại khen thưởng, biểu hiện trở về sẽ đòi côngcho bọn họ. Đỗ Long thì không có hứng thú lắm. Hắn sau khi nói câu cám ơn với Trì Khánh Bân, thì tỏ vẻ mình đã mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi. Một lúc nữa cuộc họp báo tin tức, hắn không muốn tham gia.

Trì Khánh Bân đồng ý đề nghị của Đỗ Long. Đợi Đỗ Long đi rồi, ông ta lắc đầu khẽ thở dài một tiếng:

– Người trẻ tuổi à…

Đỗ Long cũng không trực tiếp về nghỉ, hắn gọi điện cho Trương Văn Diệu, hỏi anh ta có thời gian rảnh nói chuyện không. Trương Văn Diệu bày tỏ đang rảnh rỗi, kêu Đỗ Long đến phòng làm việc của anh ta. Đỗ Long liền đi đến đó.

Đỗ Long gõ cửa, Trương Văn Diệu tự mình mở cửa cho hắn, thể hiện sự coi trọng đối với hắn. Trương Văn Diệu đóng cửa phòng, Đỗ Long đưa mắt nhìn mọi nơi trong phòng làm việc, cười nói:

– Cục trưởng Trương, anh thật tiết kiệm. Trong phòng làm việc làm sao đến chút đồ trang hoàng cũng không có?

Trương Văn Diệu cười nói:

– Đồ vật nhiều hỗn độn không nói, làm vệ sinh đều rất phiền toái. Cho nên tôi là cố gắng hết sức không dùng đến mấy thứ đó.

Đỗ Long cười nói:

– Ít nhất cũng nên treo vài cái cờ thưởng? Cúp gì đó cũng có thể để vài cái à.

Trương Văn Diệu nói:

– Mấy thứ đó đều để ở phòng trưng bày. Tôi không thích đem mấy thứ đó để ở trong phòng làm việc. Tôi cảm thấy như vậy sẽ khiến người đắm chìm trong vẻ vang đã qua, bất lợi cho tiếp tục tiến bộ.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi thì lại vừa vặn trái ngược. Tôi cho rằng những món đồ treo ở đó, có thể bất cứ lúc nào thúc giục tôi tiếp túc cố gắng công tác, lại bắt đầu tích lũy càng nhiều vinh quang hơn.

Trương Văn Diệu cười nói:

– Mỗi người đều có một cách đối nhân xử thế của mình, giống như gạo nuôi trăm dạng người mà.

Đỗ Long cười nói:

– Đúng vậy, Cục trưởng Trương nói rất đúng. Phương diện thói quen cá nhân mọi người có chút khác biệt là bình thường. Trên một số vấn đề về tính nguyên tắc, thì không giống nhau rồi. Ai bước qua giới hạn đó, thì chắc chắn nhận sự nghiêm trị của điều lệ Đảng và luật pháp. Không phải không có báo ứng, mà là chưa tới lúc…

Trương Văn Diệu nhíu mày, nói:

– Phó cục trưởng Đỗ là đang chỉ cái gì phải không? Phócục trưởng Đỗ chẳng lẽ cho là tôi làm cái gì không nên làm ư?

Đỗ Long nói:

– Cục trưởng Trương, tôi sau khi bắt được tên sát thủ liên hoàn Tôn Lập Vân, đã cũng gã chơi một trò chơi. Quy tắc trò chơi rất đơn giản, chúng tôi tương hỗ hỏi đối phương câu hỏi, sau đó phán đoán câu trả lời của đối phương có phải là nói thật hay không. Nếu là nói dối bị đối phương bắt được, thì sẽ bị trừng phạt trả lời thêm một câu hỏi, nhưng bắt buộc phải nói thật. Tôi hiện tại cũng muốn cùng Cục trưởng Trương chơi một chút cái trò chơi này, nhưng mà trừng phạt thì không cần. Cái gì thật cái gì giả, đều nằm ở trong lòng chúng ta. Cục trưởng Trương có muốn chơi cùng tôi không?

Trương Văn Diệu cười nói:

– Phó cục trưởng Đỗ muốn thử tôi công phu thẩm vấn nghi phạm rồi. Tôi đối với phương pháp bắt mạch thẩm vấn của Phó cục trưởng Đỗ cũng rất có hứng thú. Chúng ta sẽ vui đùa một chút.

Đỗ Long vui vẻ cười nói:

– Cục trưởng Trương quả nhiên lợi hại, vừa nghe thì đã biết tôi muôn chơi mánh lới đó. Tôi đều có chút ngượng ngùng khi nhắc với Cục trưởng Trương đó. Nếu Cục trưởng Trương cũng có hứng thú, vậy chúng ta bắt đầu chơi.

Trương Văn Diệu cười nói:

– Phó cục trưởng Đỗ, tôi không hiểu bắt mạch thẩm vấn. Tôi bình thường khi thẩm vấn đều phải nhìn ánh mắt của đối phương, cho nên…

Đỗ Long cười gỡ kính xuống bỏ vào trong túi áo, nói:

– Như vậy được chứ?

Trương Văn Diệu gật gật đầu, cùng Đỗ Long ngồi xuống bàn trà. Trương Văn Diệu cười nói:

– Ai trước tiên?

Đỗ Long không chút khách khí nói:

– Tôi từ xa đến là khách, Cục trưởng Trương nhường tôi trước đi.

Trương Văn Diệu cười vươn tay trái nói:

– Mời!

Đỗ Long thấy Trương Văn Diệu cuối cùng cũng mắc mưu, hắn không chút khách khí dùng ba ngón tay đặt trên uyển mạch của Trương Văn Diệu. Cảm ứng đến suy nghĩ của anh ta, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của Trương Văn Diệu. Ước chừng qua tầm 10 giây hắn bắt đầu hỏi:

– Cục trưởng Trương, đêm qua hung thủ ám sát một tên nhân chứng quan trọng của chúng tôi là anh phái đi phải không?

Trương Văn Diệu rất kinh ngạc nói:

– Đêm qua có nhân chứng bị ám sát rồi sao? Không phải tôi phái đi. Tôi làm sao có thể làm việc như vậy? Tôi và Phó cục trưởng Đỗ giống nhau, chúng ta là đại diện cho pháp luật và chính nghĩa à.

Đỗ Long gật gật đầu nói:

– Đến lượt Cục trưởng Trương rồi.

Trương Văn Diệu ánh mắt ngưng tụ, anh ta hỏi:

– Phó cục trưởng Đỗ, ngày đó người bắn Hách Văn Sáng là anh sắp xếp phải không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi