CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Lúc cái gã đàn ông thấp kia vác Hồ Tuyết Mai đi về phía xe của y, Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cuối cùng từ chỗ ẩn thân đi ra. Phó Hồng Tuyết ở sau lưng kiều mỵ nói với gã đàn ông kia:

– Chớ đi a, anh đẹp trai. Đưa luôn hai chị em chúng tôi cùng về đi. Nhưng chúng tôi là cảnh sát ồ!

Gã đàn ông lùn kia xoay mạnh người, đèn pin trong tay chiều về phía Phó Hồng Tuyết. Thấy là hai cô gái xinh đẹp, tuy rằng các cô tự xưng là cảnh sát, nhưng gã đàn ông lùn vẫn thở phào nhẹ nhõm, y cười ha hả, nói:

– Tốt, hôm nay vận khí thật không tệ. Cô gái xinh đẹp như vậy một chút liền gặp được ba cô… Tuy nhiên các cô giống như không phải đến cho tôi hưởng thụ. Đưa các cô về, tôi vẫn phải hao chút chuyện…

Nói xong, gã đàn ông đem Hồ Tuyết Mai trên vai vứt xuống đất, sau đó giơ tay mò ở sau lưng, lôi ra cái đoản côn đen xì xì ra. Phó Hồng Tuyết cười nói:

– Đồ trên người ông cũng không ít nhỉ. Đến đây, đến bắt chúng tôi a.

Người đàn ông kia không nói không rằng liền lao về phía Âu Dương Đình. Thời điểm đi tới trước mặt Âu Dương Đình, cái đoản côn trong tay y vang lên tiếng rắc rắc, đột nhiên tóe ra dài quá hai thước. Nếu y giơ tay lên, sẽ vung cái côn đâm vào ngực Âu Dương Đình.

Đổi lại người khác có lẽ sẽ bị y tập kích bất ngờ thuận lợi, nhưng người y tập kích chính là hai cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát đã thông qua huấn luyện kiêm chức sát thủ đặc biệt. Chỉ nghe tiếng răng rắc kia, Âu Dương Đình liền biết thứ sắp đập vào cô là vật gì. Thứ đồ chơi đó cảnh sát mỗi ngày đều dùng, mỗi ngày chọc cho nghi phạm kêu oa oa. Âu Dương Đình làm sao có thể để cho gã trước mắt kia đạt được ý đồ chứ?

Âu Dương Đình nhảy sang bên trái một bước, liền tránh công kích của gã kia. Đồng thời với bắt lấy cái chuôi côn, Âu Dương Đình một cước đá vào cằm gã kia. Cái gã kia miệng phát ra tiếng BA, dường như có cái gì vỡ. Ngay sau đó y ngửa mặt rồi ngã xuống, nằm trên mặt đất cũng chỉ có thể rên hừ hừ. . .

– Thật là một tên rác rưởi.

Âu Dương Đình khinh thường lôi côn cảnh sát ra, hung hăng dí vào ở giữa hai đùi của gã kia, sau đó mở chốt thông điện.

– NGAO…

Người đàn ông kia bị điện dí vào gào lên, cả người cứng còng run rẩy, tựa như con tôm lớn bị ném xuống chảo dầu.

Âu Dương Đình không thu cái côn cảnh sát không biết ở đâu ra vào, vứt lại bên cạnh gã đàn ông vẫn còn run rẩy trên mặt đất, đi tới bên người Phó Hồng Tuyết và Hồ Tuyết Mai.

Chỉ thấy Hồ Tuyết Mai bị dây thừng buộc rất chặt từ trên xuống dưới. Nhìn cách buộc chặt chuyên nghiệp đến như vậy, Phó Hồng Tuyết hít một hơi thật sâu, cô hướng sang phía Âu Dương Đình hỏi:

– Buộc chặt như vậy, cô có thể cởi được sao?

Âu Dương Đình chần chờ một chút, nói:

– Có lẽ. Nếu có công cụ…

– Nói như vậy đối với cô ta mà nói hẳn là không thể cởi ra được…

Phó Hồng Tuyết cười hì hì nói:

– Muốn trói chặt một nữ bộ đội đặc chủng, thì phải trói như vậy a. Loại trình độ trói buộc trên TV đó quả thực chính là mảnh vụn a.

Âu Dương Đình nói:

– Chị còn không cởi trói cho cô ấy? Thừa dịp cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta khẩn trương làm việc theo lời nhắn nhủ của chủ nhân, sau đó đi về nghỉ ngơi…

Phó Hồng Tuyết lóng lánh ánh mắt không đứng đắn, cô nói:

– Không, tôi nhất định phải thử một chút, xem có thể thay chủ nhân thu phục được con cọp cái này hay không. Cô nhìn đi, tôi sẽ thành công đấy.

Nói xong Phó Hồng Tuyết bế Hồ Tuyết Mai lên, cô nói:

– Đi, mang chìa khóa xe trên người gã kia lại đây, chúng ta mượn xe của y dùng một chút. Tiểu Đình, nghe tôi, không sai đâu.

Âu Dương Đình bất đắc dĩ chỉ đành đi lấy chìa khóa, tiện thể lại dí một chút điện lên người tên kia. Lúc này mới đi theo Phó Hồng Tuyết.

Đỗ Long tuy rằng trở về nhà, nhưng vẫn rất lo lắng tới an nguy của Hồ Tuyết Mai. Cho đến khi nhận được điện thoại của Phó Hồng Tuyết nói đã làm xong việc, Hồ Tuyết Mai hiện tại rất an toàn, Đỗ Long lúc này mới yên lòng trởi lại. Nhưng lại không biết Phó Hồng Tuyết dám to gan lớn mật giở trò ở trước mặt hắn.

Sáng sớm tinh mơ, Đỗ Long dẫn Nhạc Băng Phong đến công viên hồ Thúy, nắm tay nhau chậm rãi đi dạo, hai người đều rất hưởng thụ thời gian như vậy. Gần đến trưa, Đỗ Long mới đưa Nhạc Băng Phong về nhà nghỉ ngơi. Cô không muốn cùng Đỗ Long đi dự tiệc, cô còn có chút chuyện của mình muốn làm. Nói thực ra Đỗ Long đi gặp con trai của Bí thư Tỉnh ủy, Nhạc Băng Phong cũng không thật sự tán thành. Thân phận của cô đặc biệt, thì càng không muốn tiếp cận phần tử náo nhiệt này.

Đỗ Long gọi xe đi tới một khách sạn tên là Phiêu Hương Uyển. Tài xế xe taxi nghe nói Đỗ Long tới đây ăn cơm, rất kinh ngạc nhìn hắn mấy lần. Bình thường người đến đây ăn cơm là những nhân vật lái xe Mercedes-Benz, người bắt taxi đến tài xế taxi trước này chưa từng thấy.

Đỗ Long sau khi xuống xe cũng không có bị nhân viên phục vụ kỳ thị. Khi hắn báo số phòng bao, nhân viên phục vụ cũng không có biểu hiện thần sắc cung kính bao nhiêu. Nhưng Đỗ Long lại có thể phát hiện, thái độ của nhân viên phục vụ vẫn có chút thay đổi. Dù sao thì cái phòng bao kia cũng là do con trai của Bí thư Tỉnh ủy đặt.

Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp đã ở trong phòng đợi Đỗ Long một hồi rồi. Thấy Đỗ Long tiến vào, Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp đồng loạt đứng dậy và chào hỏi Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:

– Khiến hai người đợi lâu rồi, thật ngại quá.

Hàn Mộng Điệp cười nói:

– Anh là người rất bận rộn, chúng tôi lại là hai người rảnh rỗi, cho nên đương nhiên là chúng tôi phải chờ anh rồi. Đợi bao lâu cũng không có sao.

Hàn Mộng Điệp một thiên kim tiểu thư lại nói những lời như vậy, khiến Đỗ Long cảm thấy không ngờ. Hắn cũng không muốn tiếp gây ra khoản nợ tình cảm gì nữa, mặc kệ cô bé nghĩ như thế nào, Đỗ Long đều phải hết sức phòng ngừa. Vì thế Đỗ Long cười nói:

– Hôm nay tôi nghỉ, làm gì có việc gì a. Cùng bạn gái đi dạo buổi sáng trong công viên ấy mà.

Lưu Long Thịnh cười nói:

– Tại sao cậu không dẫn bạn gái cậu cùng đi? Nghe nói cô ấy là con gái của Chủ tịch Nhạc?

Đỗ Long mỉm cười gật gật đầu, nói:

– Trong lòng tôi cô ấy là một cô gái bình thường, cô cũng không bởi vì bản thân có một người cha như vậy mà kiêu ngạo.

Lưu Long Thịnh cười nói:

– Đỗ Long, lời này của cậu đã trái lương tâm rồi. Tôi nghe nói tiểu thư Nhạc là vị mỹ nữ siêu cấp lớn, sao có thể nói là cô gái bình thường chứ?

Đỗ Long cười nói:

– Đẹp một chút xấu một chút cũng không quan trọng, quan trọng là … người tốt. Bạn gái của Lưu đại ca chắc hẳn cũng rất tuyệt vời?

Hàn Mộng Điệp xoẹt cười, Lưu Long Thịnh đổ mồ hôi nói:

– Tôi? Tôi cũng không biết nói như thế nào. Mấy năm nay muốn tìm một cô gái trúng ý thật sự quá khó.

Đỗ Long cười nói:

– Là yêu cầu của Lưu đại ca quá cao rồi.

Lưu Long Thịnh lắc lắc đầu, nói:

– Không nói chuyện này nữa, có một cô gái vị thành niên đang ở đây đấy.

Hàn Mộng Điệp hờn dỗi đấm Lưu Long Thịnh hai cái, sau đó cô nói với Đỗ Long:

– Đỗ đại ca, anh gọi món ăn đi. Muốn uống gì thì cứ gọi, dù sao chúng ta hôm nay là đến đây ăn hôi.

Đỗ Long cười nói:

– Tôi không quen với khách sạn này, vẫn là Lưu đại ca đến gọi món đi. Dù sao tôi cái gì đều ăn được, ngoại trừ những thứ trái pháp luật gì đó.

Lưu Long Thịnh cười nói:

– Vậy tôi sẽ không khách khí. Nói thật cũng có người mời tôi nếm qua mấy thứ như tê giác, thịt hổ gì gì đó, cũng không cảm thấy có cái gì ngon cả, còn không bằng bữa sáng ở nhà. Những người đó đơn thuần chính là sĩ diện mà thôi.

Đỗ Long cười nói:

– Được lắm, con trai của Bí thư Tỉnh ủy không ngờ ăn động vật quốc gia bảo vệ trái phép, tôi phải đi tố cáo!

Lưu Long Thịnh cười nói:

– Nói giỡn thôi được không, tuyệt đối đừng đi tố cáo a, cha tôi sẽ đánh chết tôi đấy… Tiểu Điệp, em tại sao không nói chuyện? Em không phải có rất nhiều lời muốn hỏi Đỗ Long sao?

Hàn Mộng Điệp gật gật đầu, cười hì hì hỏi:

– Đỗ đại ca, nghe nói anh ở thành phố Song Môn này bị kẻ cướp có súng tập kích? Còn có vị Phó cục trưởng Cục công an bị bắn thương. Đã bắt được tên đầu sỏ đứng đằng sau chưa? Chuyện này sau đó tại sao không có người báo cáo?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi