CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

– Muốn làm mẹ con cô Đỗ Long suồng sã nói. Cơ Dã Diệu Tử tựa như có chút nghẹn họng, qua mấy giây mới sâu kín nói: – Đỗ Long, anh thật là làm mất hứng. Uổng cho người ta ngày nhớ đêm mong, nghĩ trăm phương ngàn kế chạy tới tìm anh Anh thật là không có lương tâm

Đỗ Long cười ha hả nói: – Tôi có lương tâm thì đã sang Nhật Bản làm tất cả trinh nữ Nhật Bản rồi, báo thù cho đồng bào mấy trăm năm bị người Nhật hại chết! Thế nào, nghe nói cô đã tới Hoa Hạ rồi, không phải là cố ý tới thực hiện ước hẹn lần trước đó chứ? Có đưa con gái tới hay không?

Cơ Dã Diệu Tử kêu lên một tiếng trầm đục, cũng không giả bộ được nữa, liền nổi giận nói:

– Tên khốn kiếp vô sỉ.

Đỗ Long vui sướng cười ha ha nói: – Đây là tôi cho cô cơ hội chuộc tội đó! Cô không mang ơn tôi ngược lại còn chửi mắng. Vậy được, tôi cúp máy đây.

Cơ Dã Diệu Tử quát: – Chậm đã!

Đỗ Long cười ha hả nói: – Thế nào? Không nỡ xa tôi hả?

Cơ Dã Diệu Tử khẩn cầu nói: – Đỗ Long Đỗ cảnh quan, Đỗ đại anh hùng, rốt cuộc là anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho mẹ con tôi? Anh có biết qua mặt ông xã tôi khó tới mức nào hay không? Sơ sảy một chút là vô số mạng người đó. Đỗ cảnh quan, anh hãy buông tha chúng tôi đi.

Đỗ Long cười lạnh nói: – Tha cho các cô? Vậy ai tha cho những người bị các cô hại chết? Khi các cô thế mạnh có từng nương tay tha cho người khác sao? Cô sợ lão công giết cô thì đã không tiên hạ thủ vi cường?

Cơ Dã Diệu Tử thở hổn hển, dường như đã bị lời nói của Đỗ Long kích thích, bất quá Đỗ Long thà cứ tin rằng ả đang giả bộ. Hắn thay đổi ngữ khí, giọng điệu ngọt nhạt nói: – Muốn tôi buông tha cô cũng được. Chúng ta hẹn thời gian, đưa cả con gái cô cùng tới, cùng hồi tưởng lại đêm Myanmar ba năm trước

Nhắc tới đêm đó, Cơ Dã Diệu Tử cũng không khỏi đỏ mặt. Không phải vì nguyên nhân khác, chỉ bởi vì bản thân không ngờ lại bị một tên tiểu tử trẻ tuổi đùa bỡn, đến nay còn đem chuyện ra uy hiếp. Đương nhiên, đêm đó đích thực xứng đáng để hồi tưởng. Đó là đêm đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời Cơ Dã Diệu Tử.

Cơ Dã Diệu Tử thay một giọng điệu lạnh lùng nói: – Đỗ cục trưởng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian bồi tiếp mẹ con tôi chứ? Có cần tôi gọi điện cho Nhạc tiểu thư, nói với cô ấy Đỗ cục trưởng trong lúc công việc bộn bề vẫn còn nhớ nhung mẹ con tôi

Đỗ Long cười lạnh nói: – Cô cứ thử xem ai mới là kẻ xui xẻo. Cơ Dã Diệu Tử, tôi có thể tạm thời bỏ qua cho mẹ con cô, bất quá cô phải nghĩ biện pháp giúp tôi đưa một phụ nữ từ Nhật Bản trở về đây. Tên của cô ta là Liêu Toa Toa, là nhân tình của Vương Đạt Đào. Dựa vào năng lực của cô chắc không cần phải nói tỉ mỉ chứ?

Cơ Dã Diệu Tử cười khanh khách nói: – Thì ra Đỗ cảnh quan cũng điều tra tới Liêu Toa Toa rồi. Tôi còn định dùng Liêu Toa Toa để giao dịch với Đỗ cảnh quan đó. Đỗ cảnh quan chỉ là tạm thời bỏ qua cho mẹ con tôi, điều kiện này có vẻ không được chắc chắn? Đổi thành tiêu hủy tất cả đồ vật có thể uy hiếp mẹ con tôi, thế nào? Liêu Toa Toa là một nhân vật quan trọng. Không có cô ta thì cho dù Đỗ cảnh quan có bản lĩnh bằng trời cũng không thể điều tra ra rốt cuộc là kẻ nào đã đánh cắp đồ của Vương Đạt Đào.

Đỗ Long sảng khoái nói: – Được, tôi có thể xóa những thứ kia trước mặt cô. Tới đây.

Cơ Dã Diệu Tử chán nản một trận, ả đâu biết được rốt cuộc Đỗ Long đã sao chép lại bao nhiêu bản cơ chứ? Nói gì mà triệt để tiêu hủy chỉ là câu nói suông mà thôi. Muốn tin tưởng Đỗ Long quả thực là khó quá.

Cơ Dã Diệu Tử phát hiện mình có rất ít thứ có thể dùng để uy hiếp Đỗ Long, ngược lại Đỗ Long lại nắm trong tay tử huyệt của ả. Ả căn bản không có vốn liếng gì để đòi hỏi điều kiện với Đỗ Long. Cơ Dã Diệu Tử chỉ đành mềm mỏng nói: – Đỗ cảnh quan, cầu xin anh đó, hay buông tha mẹ con tôi đi. Tôi bảo đảm sau này sẽ làm nhiều việc thiện, cố gắng ít làm chuyện xấu. Như vậy có được hay không?

Đỗ Long thản nhiên nói: – Tôi chỉ tin tưởng huynh đệ cùng người phụ nữ của mình. Đối với quỷ Nhật Bản, đặc biệt là nữ nhân Nhật Bản thì trước giờ tôi chưa bao giờ tin.

Cơ Dã Diệu Tử im lặng hồi lâu. Đỗ Long không chút do dự nói: – Trong vòng hai ngày hãy đưa Liêu Toa Toa trở lại đây. Nếu không thì hãy chọn một trong hai, bản thân cô hoặc là con gái. Làm không được việc thì cứ chờ bị Điền Trung Thụ Hùng tự tay lột da đi.

Đỗ Long nói xong liền cúp điện thoại. Hắn không sợ Cơ Dã Diệu Tử không nghe lời. Người đàn bà này có lợi hại tới đâu cũng bị kìm hãm dưới tay lão công Điền Trung Thụ Hùng. Trong tay Đỗ Long lại nắm được chứng cứ đủ đưa ả vào chỗ chết. Cơ Dã Diệu Tử không thể nào lại không muốn sống tiếp.

Làm xong chuyện này Đỗ Long lại xuất hiện trước mặt mọi người, tại nhà ăn cơ quan công an thành phố Ngọc Minh. Mọi người lặng lặng nhanh chóng ăn hết đồ ăn. Hoàng Kiệt Hào thì cùng Đỗ Long vừa ăn vừa thấp giọng trao đổi.

– Liên hệ với mấy người kia rồi chứ? Đỗ Long hỏi.

Hoàng Kiệt Hào nói: – Đã liên hệ rồi. Bất quá người ta căn bản không thèm để ý tới chúng ta. Nói sắp xếp hẹn trước cho chúng ta đã xếp tới tận tháng sau rồi a.

Đỗ Long cười nói: – Anh quá khách khí đó. Nếu đổi lại là tôi thì sẽ trực tiếp nói bọn họ có nghi vấn, nếu không phối hợp điều tra thì chính là có tật giật mình.

Hoàng Kiệt Hào bĩu môi nói: – Vậy đợi một chút anh tự mình gọi điện hẹn bọn họ ngày mai gặp mặt xem.

Đỗ Long nói: – Có lẽ tạm thời không cần thiết. Tôi vừa tìm mấy mối bên ngoài, có người cung cấp một manh mối nói rằng nhân tình mới của Vương Đạt Đào mấy ngày trước đã đi Nhật. Rất có khả năng người phụ nữ này đã sao chép lại mật mã, vân tay, thậm chí cả võng mạc của Vương Đạt Đào trao cho đồng đảng của ả.

Hoàng Kiệt Hào nói: – Ừm, đây đúng là manh mối quan trọng. Vương Đạt Đào sao lại không nói với anh chuyện bạn gái của mình?

Đỗ Long nói: – Có lẽ y cũng không nghĩ tới. Khi tôi hỏi y còn chưa có tỉ mỉ xem xét hiện trường. Đến khi tôi nắm rõ tình hình thì Vương Đạt Đào đã đi khỏi rồi.

Hoàng Kiệt Hào nói: – Xem ra phải lập tức liên hệ Vương Đạt Đào để y tìm lý do đưa người phụ nữ kia trở về.

Đỗ Long gật gật đầu nói: – Chút nữa tôi sẽ gọi điện.

Sau khi ăn xong Đỗ Long lập tức gọi điện cho Vương Đạt Đào. Vương Đạt Đào nghe Đỗ Long nói xong liền cười khổ nói: – Tôi cũng đang tìm cô ấy, nhưng mà điện thoại cô ta đã tắt máy rồi.

Đỗ Long nói: – Sao anh không nói sớm?

Vương Đạt Đào cười khổ nói: – Từ khi phát hiện bị trộm đồ thì tôi nóng như lửa đốt, căn bản không hề nghi ngờ cô ta. Thực tế thì cô ấy căn bản không quan trọng gì, chìa khóa, mật mã của tôi không thể nào để cô ta biết được. Tôi cũng không hiểu được làm thế nào võng mạc của tôi lại bị sao chép được. Dấu vân tay còn đơn giản một chút, nhưng sao chép võng mạc chắc không thể nào dễ dàng như vậy chứ?

Đỗ Long nói: – Việc này khó nói. Chỉ cần có công cụ thì thừa dịp anh đang ngủ là có thể chụp lại mắt anh, như vậy có thể sao chép được võng mạc của anh rồi.

Vương Đạt Đào nói: – Đơn giản vậy sao? Vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể tuyệt đối không sơ sót chứ?

Đỗ Long nói: – Trên đời này không có chuyện an toàn tuyệt đối. Chỉ có cách cố cẩn thận hết sức có thể. Tuy rằng anh cho rằng Liêu Toa Toa không quan trọng, nhưng mà chưa biết chừng cô ta đã thông qua anh nắm được những tình hình mà anh căn bản không tưởng tượng tới.

Vương Đạt Đào cười khổ nói:

– Hiện tại có nói gì cũng đã muộn rồi. Có thể tôi vĩnh viễn cũng không thể gặp lại cô ta, vĩnh viễn không thể tìm lại được bảo bối của mình.

Đỗ Long nói: – Vậy cũng chưa chắc. Ông chủ Vương, anh còn tình tiết gì muốn phản ánh đến chúng tôi hay không? Bị trộm là đồ của anh, nếu anh không nói hết sự thực cho chúng tôi thì rất có thể sẽ dẫn tới chậm trễ phá án. Hiện giờ vẫn còn kịp đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi