CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Diệp Vũ Văn đau lòng căm uất, kinh hồn bạt vía, nghe vậy không nghĩ ngợi liền hỏi: – Vì sao?

Hỏi xong cô liền hối hận, chỉ nghe Đỗ Long đáp: – Bởi vì tôi quan tâm trân trọng cô hơn Hoa thiếu gia. Tôi sẽ không cùng với người đàn ông khác tán gẫu người phụ nữ của tôi như thế nào.

– Anh quan tâm yêu thương tôi? Diệp Vũ Văn tức giận đến mức bật cười, cô phẫn nộ không hiểu nói: – Cảm ơn sự quan tâm yêu thương của anh. Trên người tôi khắp nơi đều là máu đọng bầm tím, chỗ ấy bây giờ còn sưng. Mỗi bước đi đều nhớ lại anh đối đãi với tôi như thế nào. So với chân bị thương như thế này, cũng chả đáng gì!

Đỗ Long thưởng thức đôi chân hoàn mỹ kia một hồi mới buông, sau đó hai tay cầm chân trái Diệp Vũ Văn chậm rãi bắt đầu mát xa, hắn nói: – Tuy tôi dùng một chút thủ đoạn cưỡng ép, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cô, phụ nữ mà, cuối cùng sẽ có ngày như vậy. Để cho người khác chiếm tiện nghi, không bằng để tôi chiếm tiện nghi. Ít nhất, tôi cũng đẹp trai, cô cũng có hảo cảm với tôi, đúng không?

– Anh nằm mơ đi, tôi từ đầu đến cuối đều hận không thể giết chết anh! Diệp Vũ Văn oán hận nói: – Anh chờ xem, sớm muộn gì cũng có ngày anh nằm trong tay tôi, lúc ấy tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết. Tôi sẽ khiến anh hối hận vì tất cả những gì anh làm với tôi!

Đỗ Long nói: – Vậy cô sai rồi. Đoàn Kết Xã sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, chức quan của tôi càng làm càng cao, đi theo Đoàn Kết Xã không có kết cục tốt đâu. Tôi khuyên cô nên sớm tỉnh ngộ đi.

Diệp Vũ Văn cảm thấy chân trái được Đỗ Long chà xát ấm ấm, hết sức thoải mái. Cảm giác đau nhanh chóng biến mát, nhưng trong lòng Diệp Vũ Văn không thể thoải mái, cô nói: – Tôi hận anh!

Đỗ Long nhún nhún vai, nói: – Đối với phụ nữ không nói đạo lý chỉ có một biện pháp

Ngón tay trỏ Đỗ Long đột nhiên quấy nhiều ở gan bàn chân Diệp Vũ Văn một chút, cơn buồn từ gan bàn chân chạy thẳng lên nào. Hai chân Diệp Vũ Văn như bị điện giật co rút lại, đồng thời cô hét lên:

– YAAAA! Dừng tay!

Đỗ Long cầm thật chặt mắt cá chân Diệp Vũ Văn, ngón tay giống như gảy đàn tỳ bà trên lòng bàn chân. Chân Diệp Vũ Văn bị nắm chặt, không kịp tránh né, Diệp Vũ Văn buồn đến vặn vẹo người, thậm chí dùng chân phải đá vào đầu Đỗ Long. Nhưng kết quả lại khiến chân phải của mình cũng lâm vào ma chưởng.

– Khanh kháchHa ha Diệp Vũ Văn cười điên cuồng. Lúc đầu âm thanh còn lớn, cô hy vọng có thể đưa tới vị cứu tinh. Nhưng mà không khí trong bụng càng lúc càng ít, tiếng của cô cũng càng lúc càng nhỏ, cô cười đến cả người bại liệt. Thậm chí thắt lưng cũng không dậy nổi đánh Đỗ Long. Đôi chân nhỏ cả đống người thèm nhỏ dãi, biến thành món đồ chơi để tra tấn người của Đỗ Long. Cô chỉ có thể vừa cười vừa rơi lệ, hai chân không tự chủ được không ngừng vặn vẹo, mười ngón chân đáng yêu lúc co lúc thẳng, để cho lòng bàn chân mình đỡ hơn chút.

Nhưng tất cả đều vô ích. Ngón tay Đỗ Long như có điện, không ngừng chạy một cách vô quy tắc ở hai gàn bàn chân Diệp Vũ Văn. Nội lực xuyên thấu qua da, trực tiếp kích thích huyệt đạo ở lòng bàn chân Diệp Vũ Văn. Cảm giác buồn mãnh liệt không ngừng truyền thẳng đến não Diệp Vũ Văn, khiến cô thấy sống không bằng chết.

Diệp Vũ Văn chỉ cảm thấy trái tim giống như bị kích thích giống như sắp nổ ra, cơ thể quay loạn trái phải, nằm trên ghế đáng thương không ngừng rên rỉ. Diệp Vũ Văn cười đến run rẩy hết cả người, nhưng nước mắt với mồ hôi lạnh từng giọt lớn chày xuống, bộ đồ ngủ màu trắng của cô rất nhanh đã ướt đẫm.

– Tha cho tôi đi. Diệp Vũ Văn cuối cùng không chịu nổi, cô đem hết sức còn lại, đứt quãng run rẩy nói:

– Cầu xin anh, tha cho tôi đi, tôi chịu không nỗi nữa Aha ha

Sát thủ Đoàn Kết Xã đào tạo ra đều rất cứng đầu, không phải thủ đoạn phi thường rất khó khiến họ khuất phục. Nhưng chỉ cần cách xử lý đơn giản như vậy lại có thể khiến sát thủ hàng đầu Đoàn Kết Xã hết công bồi dưỡng, mỹ nữ đại minh tinh tiếng tăm lừng lẫy nhanh chóng sụp đổ, khiến cho Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình núp ở phía sau quan sát cũng không khỏi chậc chậc ngạc nhiên thán phục. Thầm nghĩ, nếu đổi lại là mình, không biết có thể kiên trì được bao lâu.

Hàng vạn người hâm mộ của Diệp Vũ Văn, chắc nằm mơ cũng không nghĩ đến nữ thần trong lòng mình, đại minh tinh có cử chỉ tao nhã, xinh đẹp lại có lúc chật vật như vậy. Chỉ thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, khắp người mồ hôi đầm đìa, tiếng cười hòa cũng với nước mắt, hoàn toàn là là một người người phụ nữ xinh đẹp lay động điên cuồng!

Đỗ Long vẫn chưa dừng tay, hắn tiếp tục thêm vài phút nữa. Diệp Vũ Văn mệt lả, ngay cả xin tha cũng không còn sức nói, hắn mới dừng tay, nói: – Biết sai rồi sao? Sau này còn dám không nghe lời tôi không? Dù tôi nói gì với cô, cô dám nói một chữ không, tôi sẽ cho cô nếm cảm giác sống không bằng chết ngay, hiểu chưa!

Trong lòng Diệp Vũ Văn thống khổ, nhưng cô không bao giờ muốn nếm lại loại cảm giác đáng sợ này nữa, mắt cô ngập nước, khẽ vuốt cằm, nói: – Biết rồi

– Biết cái gì? Tay Đỗ Long đang ở trên gan bàn chân Diệp Vũ Văn vẽ lung tung vài cái, khiến cơ thể Diệp Vũ Văn lại co giật một hồi. Sau đó, Đỗ Long nói: – Phụ nữ Đoàn Kết Xã rơi vào tay tôi chỉ có một kết cục, là biến thành nô lệ của tôi. Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ nô của tôi, sau này chỉ cần là mệnh lệnh của tôi, cô đều phải tuyệt đối tuân theo, nhớ chưa?

Diệp Vũ Văn do dự một hồi, Đỗ Long thấy vậy cười lạnh, tiếp tục tàn sát bừa bãi nơi gan bàn chân Diệp Vũ Văn. Diệp Vũ Văn vùng vẫy một lúc, cươi cùng hét: – Biết rồi, chủ nhân, người tha cho tôi đi!… Tôi không dám làm trái mệnh lệnh của người nữa.

– Tôi cái gì mà tôi, phải tự gọi mình là Văn nô! Đỗ Long nói. Lần này hắn không mạnh tay như trước, vì hắn biết Diệp Vũ Văn không dám cãi lời của hắn, ít nhất là bây giờ không dám.

Diệp Vũ Văn từ nhỏ đã được Đoàn Kết Xã dạy bảo rất khắc nghiệt. Nguyên tắc dạy bảo thứ nhất chính là phục tùng, tuy rằng đối tượng phục tùng thay đổi, thân phận bây giờ của cô cũng không giống với lúc trước, nhưng Diệp Vũ Văn vẫn lựa chọn ngoan ngoãn tuân lệnh. Cô đau xót mà đáp: – Vâng, Văn nô nhớ rồi.

Đỗ Long nói: – Đoàn Kết Xã dạy còn chưa đủ tốt, nếu như có chủ nhân mới, còn không biết phải làm thế nào sao?

Diệp Vũ Văn do dự một chút, cô thấp mặt xuống, nhỏ giọng: – Xin chủ nhân thả chân của Văn nô ra, Văn nô mới có thể hành lễ nghĩa bái kiến chủ nhân

Đỗ Long cười buông tay ra, nói: – Vậy mới ngoan chứ

Diệp Vũ Văn rưng rưng đứng lên, ủy khuất quỳ trước mắt Đỗ Long, rưng rưng cúi đầu nói: – Nô tì Diệp Vũ Văn, bái kiến chủ nhân, xin chủ nhân sau này chiếu cố nhiều hơn.

Đỗ Long nâng cô dậy, nói: – Tốt lắm, chỉ cần cô về sau nghe lời tôi, ta sẽ hết sức thương yêu cô.

Nếu không phải tự đánh giá có chút cơ hội nào, Diệp Vũ Văn nhất định sẽ không chút do dự giết chết Đỗ Long. Nhưng bây giờ chỉ có thể ủy khuất mà vâng một câu, Đỗ Long dẫn cô vào phòng, nói: – Đêm đã khuya, nên đi nghỉ thôi, tôi ở lại đấm bóp cho cô một lúc, đảm bảo sáng mai cô toàn thân đều thấy thư thái, vui vẻ.

Trong lòng Diệp Vũ Văn vạn phần ủy khuất, nhưng cô không có cách nào khác, chỉ có thể tránh ở trong ngực Đỗ Long lặng lẽ rơi lệ. Trời ạ, sao mình lại có thể gặp một tên ma quỷ như vậy! Đời này còn phải chịu ma chưởng của hắn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi