CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Trông thấy cảnh tượng ân ái giữa hai người họ trong đoạn video, thật kỳ lạ là trong lòng Đỗ Long không hề có chút ghen tị nào. Hắn vẫn chưa tới mức phải ghen tị với một người đã chết cả mấy năm nay. Lâm Nhã Hân cho hắn xem những thứ này chứng tỏ trong lòng cô, địa vị của hắn đã tương đương với người chồng trước.

Trông thấy hình ảnh người chồng trước của Lâm Nhã Hân hung hăng lâm trận, Đỗ Long đúng là có chút vã mồ hôi. Hắn đối với cô ta thật sự quá dịu dàng...

- Sáng nay suýt chút nữa là chị đi thật...

Lâm Nhã Hân thẹn thùng núp trong lòng Đỗ Long. Bọn họ vẫn dính lấy nhau như cũ. Đỗ Long tuy không hề động đậy, nhưng nhịp đập của tim hắn khiến Lâm Nhã Hân cảm nhận được những trận rung động liên hồi.

- Nhưng ngay lúc sắp sửa ra đi, chị lại đột ngột đổi ý. Chị cần thử thách trái tim của em một chút. Xem rốt cục có phải em thực sự quan tâm chị hay không...Cho nên chị đã nghĩ ra cách này...

Lâm Nhã Hân gỡ trong tai ra hai cái tai nghe không dây loại nhỏ vừa đủ lọt lỗ tai. Cô nói:

- Những lời em nói trong phòng ngủ chị đều nghe thấy rồi. Em đã nói ra rồi thì không được thu lại nữa. Nếu không thì em là con chó con xấu tính.

Đỗ Long ờ một tiếng rồi nói:

- Chị yên tâm, chị tuyệt đối không thể nào thoát khỏi bàn tay tôi được. Lần đầu tiên khi chúng ta gặp nhau, chị lao vào lòng tôi, gọi tôi là “ông xã”. Vào thời khắc đó, tôi đã quyết định rồi.

Những lời của Đỗ Long lại một lần nữa dẫn tới một trận tình chiến mãnh liệt. Đỗ Long học rồi thực hành luôn như trong đoạn video, cho Lâm Nhã Hân no nê. Nhưng cũng khiến cho cô thương tích đầy mình. Đến sáng ngày hôm sau cô ta nói thế nào cũng không thể bò dậy nổi.

- A Long, em còn mạnh mẽ hơn cả anh ấy, chị yêu em quá...

Lâm Nhã Hân đắm đuối nhìn Đỗ Long, trong lòng tràn ngập tình yêu dành cho hắn. Đỗ Long nhìn cô tự đắc nói:

- Học cái tốt thì khó chứ học cái xấu thì còn gì đơn giản hơn? Sau này chị sẽ không chạy trốn nữa chứ?

Lâm Nhã Hân lắc đầu kiên quyết, nói:

- Sẽ không nữa...Thế nhưng chị vẫn phải đi một thời gian. Em yên tâm, không phải là chạy trốn đâu. Chị còn không ít chuyện kinh doanh phải lo liệu, dù thế nào cũng không thể cả ngày ở nhà đợi em được phải không? Nếu như vậy thì không đầy nửa năm chị sẽ thành một bà mập mất. Tới lúc đó thì em sẽ không thích chị nữa đâu.

Đỗ Long trìu mến vỗ vỗ lên khuôn mặt cô cười nói:

- Cái này tôi không ngăn chị, tuy nhiên nhất định phải chú ý an toàn. Bây giờ kẻ xấu đầy rẫy ra đấy. Hai ngày nay tôi đang làm một vụ án, chính là một cô gái lái xe BMW bị ghìm chết sau đó còn bị vứt xác nơi đồng không mông quạnh. Haizz, người nhà có quyền thế thì đã sao nào? Người chết thì chẳng còn gì nữa.

Lâm Nhã Hân nói:

- Yên tâm đi, một người đàn bà như chị trải qua nhiều năm như thế. Có tình huống nào chị chưa từng gặp đâu? Chị sẽ cẩn thận.

Đỗ Long gật gật đầu, ngầm quyết định lúc nào đó tìm một vệ sĩ cho Lâm Nhã Hân. Tốt nhất là nữ, như thế sẽ an toàn hơn một chút.

Đỗ Long lái xe đến nửa đường mới phát hiện ra điện thoại chưa mở máy. Vừa mở máy đã thấy hơn mười cái tin nhắn, đều là những tin nhắn báo những cuộc gọi nhỡ. Hơn nửa số cuộc gọi nhỡ là của Thẩm Băng Thanh gọi, còn ba cuộc nữa là cuả Uẩn Cảnh Huy, Kỷ Quân San và Bạch Nhạc Tiên.

Đỗ Long thầm nói một tiếng “chậc, chậc” rồi vội vàng gọi điện thoại cho Uẩn Cảnh Huy. Điện thoại vừa được kết nối đã nghe tiếng Uẩn Cảnh Huy bất mãn nói:

- Đỗ Long, cậu làm cái quái gì thế hả? Dám tắt điện thoại lâu như thế! Vụ án đó cậu điều tra tới đâu rồi?

Đỗ Long vội nói:

- Cục trưởng Uẩn, vụ án đó tôi vẫn đang điều tra. Tối qua điện thoại tôi hết pin, tôi ở ngoài điều tra vụ án, không có chỗ sạc pin mà... Anh yên tâm, vụ án này đã có chút đầu mối rồi. Nhiều nhất là hai ngày tôi nhất định sẽ điều tra ra chân tướng.

Uẩn Cảnh Huy nói:

- Được, là cậu nói đấy. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho cậu thời gian hai ngày. Nếu tới lúc đó mà cậu còn chưa bắt được hung thủ thì hừ hừ...

Đỗ Long lại vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Quân San, cũng giải thích giống như vậy. Kỷ Quân San sau khi hờn dỗi một chút thì cũng tha thứ cho hắn. Lại còn quan tâm nhắc nhở hắn đừng có làm quá sức, chú ý nghỉ ngơi. Tối qua chỉ là cô nhớ Đỗ Long, cho nên mới gọi điện thoại cho hắn.

Tiếp theo đó Đỗ Long gọi lại cho Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên bình tĩnh nói:

- Đỗ Long, anh ở đâu? Sao điện thoại của anh lại tắt máy thế?

Đỗ Long cười nói:

- Điện thoại của tôi hết pin. Sao vậy? Cô không giận tôi nữa hả? Muộn thế rồi còn gọi cho tôi, có phải muốn hẹn tôi đi ăn khuya không?

Bạch Nhạc Tiên trách móc nói:

- Ít nằm mơ thôi. Là một nhân viên quan sát, tôi đã nghe nói tới chuyện anh biếng nhác công việc một cách tiêu cực rồi. Sao anh lại như thế? Tốt nhất anh nhanh chóng quay về xử lý vụ án cho tốt. Nếu không tôi nhất định sẽ tố cáo anh với cấp trên.

Đỗ Long còn lâu mới sợ sự uy hiếp của cô. Hắn cười he he nói:

- Cô không nhắc nhở suýt nữa làm tôi quên mất. Hôm nay tôi trực ca đêm, đến chiều xin lắng nghe lời dạy bảo của quý cô sau...

- Đỗ Long!

Tiếng Bạch Nhạc Tiên tăng lên cả mấy lần, cô hét lên:

- Anh thật thái quá! Tối qua Thẩm Băng Thanh cùng tôi điều tra vụ án tới nửa đêm, anh lại có thể tắt máy ngủ ngon lành. Bây giờ tôi đang ở cửa lớn công ty Lư Hạo Nhiễm làm việc. Nửa tiếng nữa nếu anh còn không xuất hiện thì tự gánh lấy hậu quả.

Đỗ Long kinh ngạc hỏi:

- Cô và Thẩm Băng Thanh điều tra vụ án tới quá nửa đêm? Sao hai người lại đi cùng nhau như thế? Hai người điều tra được gì rồi? Không phải cô muốn đập công ty của Lư Hạo Nhiễm ra đấy chứ? Nếu không thì ở đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu tôi không tới thì lại có hậu quả gì?

Bạch Nhạc Tiên đắc ý nói:

- Vương Quốc Vượng sáng sớm ra đã mua pháo chạy tới cửa công ty của Lư Hạo Nhiễm đốt. Anh ta bị người của công ty Lư Hạo Nhiễm bắt giữ rồi. Chúng tôi đã thử can thiệp để họ thả người nhưng bị họ cự tuyệt. Nếu anh còn không tới, đợi người nhà Lư Hạo Nhiễm tới nơi xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không gánh vác nổi đâu.

Đỗ Long rất muốn nói “chỉ là một Chủ tịch quận nhỏ tí, trong mắt đại tiểu thư cô chẳng phải cũng chỉ như một đống phân sao. Chỉ cần cô xưng tên họ ra thì chẳng phải sẽ vạn sự như ý sao? Tuy nhiên hắn vẫn nhẫn nhịn không nói ra, chỉ nói:

- Chuyện này phải thông báo cho Cục trưởng Uẩn để ông ấy ra mặt giải quyết. Tôi chạy tới thì có tác dụng gì? Hay là...cô gọi điện cho bố cô?

Bạch Nhạc Tiên nói:

- Tôi chỉ là một quan sát viên, không được xen vào chuyện của các anh. Anh muốn làm thế nào thì làm. Hôm nay tôi chỉ là một người hưởng ứng mà thôi.

Đỗ Long tức giận nói:

- Kiểu thái độ như cô thì vĩnh viễn đừng đòi làm một cảnh sát đạt yêu cầu.

Đỗ Long nói xong thì cúp máy luôn. Bạch Nhạc Tiên cười khẩy một cái rồi nói với Thẩm Băng Thanh:

- Anh xem cái tên này, như thế mà còn có mặt mũi để nói rằng thái độ của tôi không tốt. Không biết đã chốn trong chăn của con đàn bà nào suốt cả đêm nữa.

Đột nhiên Thẩm Băng Thanh nhìn cô cười cổ quái, Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:

- Gì chứ? Em nói buồn cười lắm hả?

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Con gái nói như thế này thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác. Người khác sẽ cho rằng cô đang ghen tị đấy!

- Ghen tỵ?

Bạch Nhạc Tiên không những không giận mà lại phì lên cười, cô tỏ vẻ khinh bỉ nói:

- Em có ghen với ai cũng không thèm ghen anh ta. Anh đừng thấy quan hệ giữa chúng ta tốt mà có thể nói bậy được. Cẩn thận không em sẽ kiện anh tội phỉ báng người khác đấy.

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

- Câu này Đỗ Long thường thích nói nhất. Vô tình cô cũng chịu không ít ảnh hưởng của cậu ta. Tuy nhiên hình như cô hoàn toàn không ý thức được điều này.

Bạch Nhạc Tiên đang định phản bác thì điện thoại của Thẩm Băng Thanh reo:

- Là Đỗ Long!

Thẩm Băng Thanh thông báo tình hình của địch cho Bạch Nhạc Tiên, sau đó nhận điện thoại nói:

- Đỗ Long, cuối cùng thì cậu cũng ngủ dậy rồi?

Đỗ Long cười nói:

- Sáng sớm tinh mơ đã than oán nặng nề như vậy, cẩn thận già nhanh lắm đấy. Nói đi, cậu cùng cô em ngớ ngẩn đó điều tra tới nửa đêm, đã điều tra được những gì rồi?

Bạch Nhạc Tiên ở một bên nghe được rất rõ ràng, cô giận dữ hét lớn:

- Đỗ Long, anh dám gọi tôi như vậy, tôi phải giết anh mới được

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi