CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Người điều khiển đấu giá gõ chiếc búa xuống bàn, cao giọng công bố:

- Toàn bộ hai mươi tám khối đổ thạch từ mỏ đá Myanmar giá khởi điểm năm trăm nghìn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm mươi nghìn, phiên đấu giá bắt đầu!

Đỗ Long chưa trả giá ngay, hắn muốn đợi đến cuối cùng mới ra tay, tránh việc nhiều người đấu giá tranh giành mà đẩy giá lên cao.

Mà xem ra cũng rất nhiều người có suy nghĩ như Đỗ Long, cho nên khác biệt với sự náo nhiệt tại các phiên đấu giá các mặt hàng buôn lậu khác, mấy khối nguyên thạch phỉ thúy sau khi ra giá được ba mươi giây vẫn không có ai ra giá tiếp, người điều khiển dường như đã quen với cảnh tượng này, ông ta nói:

- Những khối nguyên thạch có rất nhiều trứng muối và vân trăn bên ngoài này mà không có ai mua sao? Bên trong nếu không phải là Đế Vương Lục thì cũng là Pha Ly Chủng, những khối nguyên thạch buôn lậu này đều rất có giá trị, mọi người không nên bỏ lỡ cơ hội tốt như này!

Người điều khiển bán đấu giá và chủ hiệu cầm đồ là hai nghề nghiệp vô cùng đối lập nhau, một người chuyên thổi phồng giá trị của vật đem bán, cho dù vật phẩm mà người đó bán ra thật sự không đáng một đồng, còn chủ hiệu cầm đồ thì luôn đánh giá vật mà người khác cầm cố không đáng một xu, cho dù những vật phẩm đó thực ra là những vật vô giá.

Cảnh tượng bây giờ đúng là như thế, những người hiện vẫn còn ngồi lại ở phiên đấu giá này đa số đều là những người chuyên săn lùng nguyên thạch, bọn họ dĩ nhiên nhận ra những khối đá này thật sự đều là những khối nguyên thạch tốt, bình thường những khối nguyên thạch buôn lậu này đều được cất giữ trong dân gian, rồi được bán một cách lén lút, không có giấy xác nhận gì, vì vậy chỉ có thể là buôn lậu.

Nhưng vấn đề là những khối nguyên thạch ở đây không phải khối nào cũng có thể cho ra phỉ thúy, người có nhiều năm kinh nghiệm thông qua màu sắc và hoa văn đặc thù của khối đá mà dự đoán bên có ngọc không. Trong phiên đấu giá này, hai mươi tám khối nguyên thạch được bán ra thực sự không gây được sức hút trong mắt của những ông chủ lành nghề, cái gì mà bên ngoài đều là trứng muối và vân trăn thật đúng là buồn cười. Cứ cho là bên trong những khối nguyên thạch này có thể cho ra ngọc đi, nhưng mọi người đều không dám vì một hai lạng ngọc đó mà ra giá lớn như thế cho tất cả đống đá đó. Cho dù là mấy khối đá đó không bán đấu giá được, thì về sau bọn họ cũng có thể dùng đến mánh khóe của đám thương nhân, bán những khối đá không ai muốn mua này với giá rẻ mạt. Đây cũng là một trong nhưng nguyên nhân vì sao mà mọi người không có hứng thú lắm với mấy khối đá này, mấy khối đá này bán đi bán lại, thì cái còn dư lại cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Người điều khiển thấy mọi người thờ ơ, ông ta bất đắc dĩ nhún vai nói:

- Năm trăm ngàn lần thứ nhất…năm trăm ngàn lần thứ hai…

Đỗ Long giơ tay, người điều khiển sung sướng kêu lên:

- Năm trăm ngàn, quý bà xinh đẹp kia trả giá năm trăm ngàn, còn có ai trả giá cao hơn nữa không? Các ông chủ thật là ga lăng đấy nhé, đây chính là cược thạch, bỏ ra một ngàn lời gấp vạn lần, ở đây không cần phải nhường nhau, mọi người mau trả giá đi!

Dưới những lời kích động của người điều khiển, cuối cùng cũng có người lên tiếng cạnh tranh, một tên mập ú giơ tay nói:

- Sáu trăm ngàn.

Sau khi trả giá xong, tên mập quay lại nhìn Đỗ Long cười, Đỗ Long trong lòng hận hắn ta vô cùng, cái tên mập đáng chết vừa giơ tay lên hại hắn bị tổn thất ít nhất một trăm năm mươi nghìn, hơn hai năm tiền lương của hắn góp lại cũng không đủ số này!

Người điều khiển phấn khởi trở lại, ông ta cao giọng nói:

- Sáu trăm ngàn, ông chủ Vương ra giá sáu trăm ngàn, quả nhiên là người có con mắt tinh đời nha, quý bà xinh đẹp kia có muốn trả thêm giá nữa không? Mới chỉ có sáu trăm ngàn mà thôi…

Quý bà xinh đẹp quả nhiên rất tức giận, sự việc rất nghiêm trọng, chỉ thấy Đỗ Long giơ tay nói:

- Một triệu, cứ coi như chơi vui một chút, nhiều hơn nữa tôi cũng không cần, đống đá vụn này, còn chưa biết có thể cho ra cái quái gì đây.

Người điều khiển vẫn vui vẻ, còn tên mập kia mặt đực ra, gã đã nhắm được một viên trong đó, nhưng với giá một triệu thì cao quá Gã không phải là không chơi được, nhưng hắn cũng không muốn ném tiền qua cửa sổ, vì thế không trả giá thêm nữa.

Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy. Hiện tại, những khối đá trước mắt này thực sự không đáng giá nhiều như vậy, quý bà xinh đẹp kia nhất định là một tay giàu có mới nổi, mọi người đều không muốn tranh giành với cô ta. Vậy nên những khối đá này liền để cho Đỗ Long mua được với giá một triệu.

Lần đấu giá tiếp theo vẫn là nguyên thạch, nhưng chất lượng của những khối đá lần này thì kém hơn, căn bản là không thể nhận rõ nguồn gốc, thậm chí còn có một số khối cơ bản không phải là nguyên thạch. Mặc dù kỹ thuật làm giả của người Myanmar quá bình thường, nhưng những người không biết thì vẫn có thể bị lừa.

Ở đây đều là những người lành nghề, có người sau khi xem đá xong tỏ vẻ không hài lòng. Người điều khiểu bất đắc dĩ nhún vai, nói:

- Chúng tôi không phải là chuyên gia, những viên đá này đều là hàng buôn lậu, giá khởi điểm là một trăm ngàn, các vị đều là người lành nghề, thấy thích hợp thì trả giá, không thì thôi.

Đỗ Long cũng xem xét tỉ mỉ một vòng, trong đầu đã sớm có quyết định. Đống đá này có chừng hơn năm sáu mươi khối, mặc dù hầu hết không đáng một xu, nhưng trong đó có tới hai ba viên tốt, hơn nữa có một viên bên ngoài rất bình thường nhưng lại ẩn chứa một viên phỉ thúy có màu giống như màu lòng đỏ trứng. Mặc dù chỉ là Băng Chủng thôi, nhưng màu sắc của nó rất tự nhiên, xung quanh khối phỉ thúy còn có một đường vân màu trắng ngà, nhìn khối phỉ thúy này, trong đầu Đỗ Long đột nhiên liên tưởng tới một hình ảnh, đó là một quả trứng gà được luộc nửa chín trong nồi.

Mặc dù Đỗ Long không có cách nào để đánh giá chính xác thứ này, nhưng khối Băng Chủng màu lòng đỏ trứng kia đã vượt xa giá trị một trăm ngàn, cho nên khi mọi người lần lượt không chịu trả giá, hắn đã gửi cho Thẩm Băng Thanh một tin nhắn:

- Dưới năm trăm ngàn đổ lại có thể mua được.

Thẩm Băng Thanh đợi tới khi người điều khiển giơ chiếc búa lên chuẩn bị gõ xuống mới giơ tay, người điều khiển hết sức phấn khởi, nói:

- Một trăm ngàn, vị tiên sinh kia trả giá một trăm ngàn! Còn có ai trả hơn nữa không?

Mọi người đối với đống đá này không có chút hứng thú, cho nên giá cuối cùng chính là một trăm ngàn. Người điều khiển tuyên bố phiên đấu giá kết thúc, sau đó Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh mỗi người tự trả tiền. Hải quan dùng hai xe chở hàng khác nhau lần lượt chuyển xuống lầu dưới. Bọn Đỗ Long vừa ra khỏi thang máy, thì cái tên mập lúc nãy cũng chui ra, cười nói với Tống Thụy Trân:

- Xin chào Tống phu nhân, tôi là chủ tịch của công ty châu báu Vương Thị - Vương Hồng Lợi, đây là danh thiếp của tôi…

Tống Thụy Trân nhận lấy danh thiếp cười nói:

- Vương tổng có gì muốn chỉ giáo, không phải là muốn bán cho tôi mấy món châu báu đấy chứ?

Vương Hồng Lợi cười hề hề nói:

- Không dám, không dám, đồ trang sức châu báu của công ty tôi mang đẳng cấp thấp, chỉ sợ không vừa mắt Tống phu nhân thôi, hai vị này là con gái của bà đúng không? Đúng là tuyệt đại mỹ nhân, vừa này đống đá mà nhị tiểu thư trả giá, có một viên tôi rất có hứng thú, không biết nhị tiểu thư có muốn bán lại không?

Tống Thụy Trân cười nói:

- Tôi nếu có hai đứa con gái thông minh xinh đẹp như vậy thì tốt quá, hai người đây đều là bạn vong niên của tôi, một người họ Lâm một người họ Thẩm, anh muốn mua thì phải hỏi hai cô đó.

Đỗ Long thẳng thắn nói:

- Ông chủ Vương, nhiều khối đá như vậy, không biết ông muốn mua khối nào? Nếu giá cả hợp lý, tôi sẽ bán lại cho ông cũng không sao.

Vương Hồng Lợi cười nói:

- Tiểu thư Thẩm quả nhiên thẳng thắn, khối đá mà tôi muốn mua chính là khối kia, bên ngoài có màu hơi nâu đen, giống như có cá trạch đang bơi qua trong đó, rất dễ tìm thấy.

Khối đá mà Vương Hồng Lợi ngắm trúng chính là khối có bề ngoài bắt mắt trong số hai mươi tám khối mà Đỗ Long đã mua, nhưng chỉ là được mã bề ngoài, bên trong chẳng có cái gì, Đỗ Long cố tình chau mày nói:

- Viên kia hả…Viên đó cũng chính là viên tôi thích, một triệu thì phải gần một nửa là vì nó, ông chủ Vương có dám chơi để có được thứ mình thích chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi