CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Không lâu sau Đỗ Long liền gõ cửa đi vào phòng Lâm Nhã Hân, sau khi mở cửa Lâm Nhã Hân im lặng không nói câu gì, Đỗ Long khóa trái cửa phòng, ôm cô rồi nói:

- Chị Lâm, chị cũng ghen rồi.

Lâm Nhã Hân quay người lại ôm lấy hắn nói:

- Đúng vậy, tôi đang ghen đây. Hôm đó khi hai mắt cậu nhìn đăm đăm Tô Linh Vân là tôi đã biết tôi trong lòng cậu vĩnh viễn kém xa cô ấy…

Đỗ Long ôm chặt lấy Lâm Nhã Hân nói:

- Chị Lâm, chị trong lòng tôi vĩnh viễn vẫn xinh đẹp dễ gần như lần đầu gặp gỡ. Tô Linh Vân mặc dù là mối tình đầu của tôi nhưng suy cho cùng vẫn không bằng được chị. Chị là sự tồn tại độc nhất vô nhị bên cạnh tôi, chị là “Hân Nô” của tôi…

Đỗ Long dùng sức vỗ thật mạnh lên mông Lâm Nhã Hân, quát:

- Hân Nô, việc của chủ nhân mà ngươi cũng dám can thiệp, ngươi to gan thật đấy, mau quỳ xuống cho ta! Mau đem roi da ra đây!

Tâm tình của Lâm Nhã Hân tuy không tốt lắm, nhưng khi nghe tiếng xưng hô thân mật giữa hai người, toàn thân như bị chấn động, bất đắc dĩ uốn éo hai cái, lại bị Đỗ Long đánh hai phát vào mông. Lúc này cô mới quỳ rạp trên mặt đất, dùng cả tứ chi bò vào phòng, may mà trên sàn phủ một lớp thảm dày nên cũng dễ dàng cho cô bò đi.

Đỗ Long đi sát theo sau, chỉ thấy Lâm Nhã Hân mở một vali hành lý ra, bên trong có đặt một sợi dây thừng bằng sợi bông, một còng tay, một roi da được sắp xếp rất ngăn nắp. Trong khi Lâm Nhã Hân đang muốn lấy sợi roi da từ trong đó ra, đột nhiên trong lòng rung động, cô cúi thấp đầu mở miệng, đem sợi roi da ngậm vào miệng rồi mới quay lại bò về phía Đỗ Long.

Đỗ Long xoay người xoa xoa đầu cô, giống như vuốt chân một chú chó vậy. Sau đó nhận sợi roi da trong miệng cô, xoay xoay một vòng trên không, một tiếng kêu “phạch” vang lên, Đỗ Long quát lớn:

- Ngươi dám thông cảm với kẻ thù của chủ nhân, nghi ngờ kế hoạch của chủ nhân, quả thật tội không thể tha thứ, mau đem quần áo cởi bỏ hết ra, sau đó xoa mông chịu tội !

Nghe được mệnh lệnh và lời quở trách quen thuộc, Lâm Nhã Hân dần dần dứt bỏ được khó chịu trong lòng, cô nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, bò lên giường. Đỗ Long cầm roi da thưởng thức vẻ đẹp của cô, đợi khi cô quỳ gối bên giường, hắn xoa xoa cặp mông trắng như tuyết đang hướng về phía mình. Khi tiếng rên rỉ báo hiệu cô đã sẵn sàng chịu phạt phát ra, Đỗ Long liền quơ roi mạnh mẽ quất xuống…

- … 1068…1573…2369…

Lâm Nhã Hân liên tục đọc đi đọc lại số hiệu mà Đỗ Long yêu cầu cô phải thuộc lòng. Trong thời điểm đó, tiếng thở dốc và âm thanh êm ái không ngừng đan xen nhau. Bởi lúc này cô đang trong tư thế vô cùng xấu hổ, bị trói treo ngược trên tường, Đỗ Long lại đang đứng trước mặt mà hung hăng làm cô.

Hai tay Lâm Nhã Hân giơ cao, bị trói chặt bằng dây thừng trên chiếc đèn tường cổ điển, hai cặp chân thon dài bị tách ra hướng về phía trước, cổ chân cũng bị trói vào hai bên đèn tường, cổ tay cũng bị trói chung một chỗ (tưởng tượng ra một người bị trói sao cho hai tay bị treo thẳng lên, còn hai chân bị xếp thành hình chữ M, hắc hắc…).

Phía sau lưng Lâm Nhã Hân bị dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, cặp mông to trắng vểnh lên phía trước, toàn thân không chút che đậy lộ ra trước mặt Đỗ Long. Hai tay Đỗ Long tùy ý hành động trên người cô, thần khí không ngừng ra vào liên tục khiến cho Lâm Nhã Hân hồn bay phách lạc. Trong thời điểm như vậy, Đỗ Long lại ép cô phải đọc cái số hiệu gì đó, nếu cô đọc sai một cái Đỗ Long sẽ rút lui ra, hung hăng quất mười roi lên mông và đùi cô, sau đó lại tiếp tục…

Lâm Nhã Hân bị Đỗ Long dùng nhiều phương thức gây sức ép khiến bất tỉnh nhiều lần, cuối cùng cô cũng đọc thuộc hết số hiệu. Lúc này, Đỗ Long mới để cô đi ngủ trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, nhưng toàn thân cô vẫn bị dây thừng trói chặt, bảo bối của Đỗ Long lại vẫn đang nằm trong cơ thể cô…

Trong lúc ngủ mơ Lâm Nhã Hân còn liên tục đọc:

- 2878…ô...3965…ô!

Điều khiến người ta kinh ngạc là ngày hôm sau tinh thần Lâm Nhã Hân lại vô cùng phấn chấn khi xuất hiện trước mặt mọi người. Thẩm Băng Thanh là một cảnh sát hình sự dày dặn kinh nghiệm, có nhiều việc không dễ dàng qua mắt được anh ta. Tuy Lâm Nhã Hân mặc một chiếc áo voan màu tím màu dài tay, nhưng vào khoảnh khắc khi cô giơ tay cầm đồ uống liền bị anh ta phát hiện vết ngấn dây thừng vẫn chưa biến mất trên cổ tay.

Thẩm Băng Thanh cũng không nói câu gì, nhưng kỳ thực từ sớm anh ta đã phát hiện ra bí mật của hai người rồi. Đỗ Long có rất nhiều bí mật, là người đồng nghiệp tín nhiệm nhất của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh phải thường xuyên giả vờ mắt nhắm mắt mở, nhiều lúc còn phải tự giác che giấu cho hắn, vì thế khi anh ta nhìn thấy tình cảnh này cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Tám giờ ba mươi, ba người lên xe buýt đi tới hội trường đổ thạch. Hôm nay có thể bắt đầu đấu giá Ám Tiêu, bởi vậy trước khi vào cửa, mọi người nhận được một chồng phiếu, còn nhận được một số hiệu có con dấu chuyên dụng giống với cái mà ngày đầu tiên bọn họ nhận được.

Mọi người chỉ cần nhìn trúng Ám Tiêu nào liền có thể viết giá muốn mua lên phiếu, sau đó đóng dấu bỏ vào trong thùng. Con dấu này vô cùng quan trọng, nếu ai làm mất con dấu, ban tổ chức cũng không quản nhiều như vậy. Chẳng qua nếu có người dùng con dấu đó làm loạn buổi đấu thầu, vậy người chịu thiệt chính là người đánh mất con dấu.

Không ngoài dự tính của Đỗ Long, khi đám Đỗ Long tiến vào trong khu Ám Tiêu thì có rất nhiều người đi theo. Biểu hiện ngày hôm qua của Thẩm Băng Thanh quả thực rất dũng mãnh, rất nhiều người đều phái người theo dõi y. Chỉ cần bọn người Đỗ Long dừng lại bên cạnh một khối nguyên liệu thô nào đó lâu một chút là ngay lập lức mã số của khối Ám Tiêu đó sẽ được vô số người nhớ kỹ.

Phần lớn mọi người đều không biết mối quan hệ chính phụ giữa ba người Đỗ Long, vì thế chỉ theo dõi Thẩm Băng Thanh. Việc cô mua được một khối đá có thể coi là phế phẩm ở chỗ hải quan rồi sau đó giải ra cũng là một câu chuyện được người ta đào bới ra để tán dương. Một số người ngầm đặt cho cô một biệt danh là Ngọc Mỹ Nhân. Chỉ sợ ông Vua Phỉ Thúy có xuống núi một lần nữa thì sự nổi bật của ông tại hội chợ đổ thạch lần này cũng sẽ bị Ngọc Mỹ Nhân cướp đi vài phần.

Rất nhiều người đang theo dõi Thẩm Băng Thanh, vì thế Đỗ Long liền dễ dàng hành động. Hắn ở trong khu Ám Tiêu giống như cá mập đang qua lại tuần tra, không ngừng tìm kiếm mục tiêu, nhưng không lâu sau hắn đã bị người khác quấn lấy.

Lý Cương chạy tới nói:

- Anh Chu, đợi tôi với. Anh Chu, anh đã nói hôm nay phải chỉ bảo tiểu đệ mà.

Việc này rất dễ nói, Đỗ Long tùy ý ứng phó, hắn ngẫu nhiên chỉ điểm một hai khối nguyên liệu thô mà mình xem không vừa ý hay không thể mua được cho tên này. Một lúc sau Triệu Ngọc Hoa và Tô Linh Vân không ngờ lại cùng đi tới. Có Tô Linh Vân ở bên cạnh, Đỗ Long không thèm để ý tới Triệu Ngọc Hoa, chẳng qua là trong lúc ghi chép số hiệu cần phải cẩn thận một chút.

Hạ Hồng Quân và Lý Văn Quân cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt của Đỗ Long. Bọn họ cũng đã nhiều lần cải trang, Hạ Hồng Quân thoạt nhìn rất giống một vệ sĩ, còn Lý Văn Quân lại cải trang thành bộ dạng con nhà giàu. Dáng người và khuôn mặt của anh ta khá giống Đỗ Long nên rất thích hợp cải trang thành con nhà giàu.

Bọn người Lý Văn Quân sớm đã nhìn thấy Đỗ Long, cũng nhìn thấy chút phiền phức vây quanh hắn, tuy nhiên cái này không thể làm khó bọn họ được. Trong khi Đỗ Long đang giả vờ giả vịt xem xét một khối nguyên liệu thô thì Lý Văn Quân nghênh ngang đi tới nói với Triệu Ngọc Hoa:

- Ồ, đây chẳng phải là Triệu thiếu gia sao? Cậu cũng tới chơi đổ thạch sao? Hai ngày trước tại sao không nhìn thấy cậu nhỉ? Đi thôi, chúng ta ra nhà ăn uống mấy chén!

Triệu Ngọc Hoa nghi ngờ nói:

- Anh là…

Lý Văn Quân cười nói:

- Triệu thiếu gia không nhận ra tôi sao? Ha ha, nửa tháng trước chúng ta còn ở Đài Bắc tìm vài em để vui chơi, sao Triệu thiếu gia có thể quên được chứ? Đây là người mới được sủng ái của cậu sao? Gương mặt rất đẹp, Triệu thiếu gia lúc nào cũng mang theo một em xinh tươi mọng nước nha, vận đào hoa của Triệu thiếu gia thật sự làm người khác phải ghen tỵ đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi