CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

- Thả người là không thể nào!

Đỗ Long quả quyết cự tuyệt nói:

- Tôi không có quyền lực lớn như vậy, thứ anh muốn đã là tôi, thì không cần phải làm thương hại đến Tần Tuấn, tôi lập tức lái xe tới đó.

- Ghi nhớ nhất định phải đi một mình, chỉ cần chúng tao cảm thấy không phải, Tần Tuấn nhất định phải chết!

Sơn Tinh nói:

- Lập tức xuất phát, nếu tám giờ sáng ngày mai mà còn không xuất hiện, thì hãy đợi mà nhặt xác của Tần Tuấn!

Nói xong Sơn Tinh liền cúp điện thoại, Đỗ Long bỏ điện thoại xuống, nói với Thẩm Băng Thanh :

- Tần Tuấn bị Sơn Tinh bắt cóc rồi, thứ bọn chúng muốn là tôi, tôi đi đổi Tần Tuấn về, đồn công an tạm thời do cậu quản lý.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Không được, cậu không thể đi được, cậu đi khác nào chui đầu vào rọ, chẳng những không cứu được Tần Tuấn, mà tới cậu cũng sẽ bị mắc vào. Bây giờ không phải lúc khoe tài anh hùng.

Đỗ Long nói:

- Cậu còn không tin tôi sao? Nếu tôi không nhanh chóng xuất phát, chỉ sợ tôi vẫn chưa kịp tới thì Tần Tuấn đã gặp nguy hiểm rồi, Sơn Tinh ở xã Mãnh Tú chắc chắn là có tai mắt, Băng Thanh, cậu nghe tôi nói......

Đỗ Long nói nhỏ vào bên tai của Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh cau mày nói:

- Cái này.... vẫn rất nguy hiểm, chúng ta không biết Tần Tuấn bị nhốt ở đâu, cho dù có bắt được tai mắt ngầm của Sơn Tinh ở xã Mãnh Tú, cũng vẫn là chẳng giúp được gì.

Đỗ Long nói:

- Đây là cách duy nhất, các cậu không cần nói nữa, đây là mệnh lệnh! Dựa theo làm là được!

Đỗ Long không nói gì mà lấy áo chống đạn ra, đội mũ sắt lên, sau đó đi tới chỗ chiếc xe bán tải. Thẩm Băng Thanh có ý ngăn cản, nhưng ánh mắt kiên định của Đỗ Long khiến cậu ta cuối cùng cũng vẫn chẳng làm được gì.

Đỗ Long trước khi đi nói với Thẩm Băng Thanh:

- Nhớ kỹ lời nói của tôi, tôi có thể thuận lợi cứu Tần Tuấn ra hay không, hành động của cậu rất quan trọng.

Thẩm Băng Thanh gật gật đầu nói:

- Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận tỉ mỉ mà làm theo lời cậu nói.

Đỗ Long gật gật đầu, lái chiếc xe bán tải của hắn tức khắc rời khỏi đồn công an, Sơn Tinh cho thời gian rất cấp bách, Đỗ Long nhất thiết phải nắm bắt thời gian mới không đến trễ.

Khi Đỗ Long rời khỏi xã Mãnh Tú, tại một nơi cao nào đó có một người lạnh lùng nhìn theo xe bán tải rời khỏi, sau đó gọi điện thoại:

- Đỗ Long như bình thường vẫn dùng xe bán tải rời khỏi xã Mãnh Tú rồi, đang đi tới hướng các người.

- Xác định là Đỗ Long đang lái xe sao? Trên xe còn có ai nữa?

Sơn Tinh hỏi.

- Xác định Đỗ Long đang lái xe, trên xe có còn có người nữa hay không thì không biết, cốp sau xe hoàn toàn đóng kín, không nhìn được.

Người kia nói.

- Theo dõi mật thiết nhất cử nhất động của đồn công an xã Mãnh Tú, có gì bất thường thì phải báo cho tao biết.

Sơn Tinh nói xong liền cúp điện thoại, điện thoại vệ tinh rất đắt, hơn nữa còn thu phí cả hai bên.

Thẩm Băng Thanh làm theo dặn dò của Đỗ Long, gọi điện thoại cho Nhạc Băng Phong xin giúp đỡ. Nhạc Băng Phong và Thẩm Băng Thanh đã gặp qua vài lần, cô nghe nói Đỗ Long gặp phải phiền phức, liền lập tức dứt bỏ việc khác giúp điều tra cú điện thoại kia, kết quả lại thất vọng:

- Cú điện thoại kia gọi cho Đỗ Long được đăng ký ở nước ngoài, rất có khả năng là điện thoại vệ tinh, sử dụng loại vệ tinh thông tin của Mĩ, cái này.... có vẻ khá phiền phức, tôi nghĩ cách khác.............

Nhạc Băng Phong không phải là không có cách, chỉ là muốn vào theo dõi một mã số ở thông tin liên lạc vệ tinh của Mĩ thì chẳng những về mặt kỹ thuật cực kỳ khó khăn, mà còn phải tốn rất nhiều thời gian. Trừ khi sớm đã có người đột nhập vào nội bộ vệ tinh giả làm ngựa gỗ, làm không tốt có khi lại làm ra việc gì đó không hay liên quan tới chính trị, cho nên Nhạc Băng Phong vẫn hơi bị băn khoăn.

Thẩm Băng Thanh tiếp tục đi tìm sự giúp đỡ, Đỗ Khang cha của Đỗ Long là mục tiêu kế tiếp của cậu ta. Đỗ Khang thấy con trai lại gặp phải phiền phức, ông ta không nói tới câu thứ hai, nghe rõ ràng tình hình sau đó lập tức tỏ ý sẽ phái kỹ thuật viên qua, điện thoại vệ tinh thì tài ba lắm sao? Lúc tiếp nhận vệ tinh, điện thoại sẽ phát ra một làn sóng nhiễu xạ rất mạnh, thông qua trang bị đặc thù rất dễ để tra ra vị trí của mục tiêu.

Bọn người Thẩm Băng Thanh tăng cường tuần tra, trừ lần đó ra thì dường như không động tĩnh gì bất thường. Lúc Đỗ Long đi khỏi khoảng hai giờ đồng hồ, có một chiếc xe bảo trì điện tín tới xã Mãnh Tú, kỹ sư điện tín từ trên xe bước xuống bắt đầu kiểm tra mọi nơi trên đường bộ, lắp đặt thiết bị, nghe nói là phải nâng cao chất lượng đường bộ, chuẩn bị nâng cao tốc độ internet.

Tuy nhiên Thẩm Băng Thanh lại nhìn thấy Đỗ Khang từ ghế lái chiếc xe bảo hộ điện tín bước xuống, ông ta đánh mắt một cái với Thẩm Băng Thanh, rồi tiến vào một quán ăn nhỏ trước. Thẩm Băng Thanh đi theo vào, thình lình nghe thấy trong túi áo phát ra một tiếng chuông điện thoại lạ, cậu ta kinh ngạc lấy từ trong túi áo ra một cái điện thoại di động màn hình phẳng chưa từng thấy qua, sau đó chợt hiểu ra mà nghe điện.

Giọng của Đỗ Khang từ trong điện thoại truyền tới:

- Băng Thanh, cậu ngồi dựa vào chỗ cửa, không được quay đầu, đúng. Theo tôi được biết thì em trai của Sơn Tinh là bị đại đội chống ma túy bắt, Sơn Tinh sao lại tìm ra được Đỗ Long?

Thẩm Băng Thanh cười khổ nói:

- Cháu cũng không rõ lắm, hình như...... Hình như là lần trước khi Đỗ Long đang hành động thì nói cho đội trưởng đại đội chống ma túy biết đại khái vị trí của Sơn Tinh, có lẽ tin tức đã truyền ra ngoài, hơn nữa Cát Quân treo giải thưởng để lấy mạng của Đỗ Long, vậy nên..... Sơn Tinh liền trực tiếp tìm tới Đỗ Long.

Đỗ Khang mắng:

- Thằng tiểu tử này đúng là phiền phức, còn mong đợi nó giúp chút đỉnh, kết quả thật là phiền phức không ngừng.... Thiết bị của chúng ta chỉ có thể tìm thấy tín hiệu điện thoại vệ tinh xa nhất là một km, cậu có biết chuẩn xác vị trí của Đỗ Long không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cháu chỉ biết Đỗ Long ước chừng khoảng hai giờ rạng sáng đêm nay có thể chạy tới gần thôn Đán Đán, cậu ta bảo cháu sắp đặt cảnh sát đi tiếp ứng lúc sáu giờ sáng tại thôn Đán Đán, cái khác thì cháu không biết.

Đỗ Khang nói:

- Nó lái máy bay à? Nhanh như vậy mà đã tới được thôn Đán Đán? Nó không thể nghỉ ngơi bốn tiếng ở ngoài thôn Đán Đán? Nó rốt cuộc muốn làm gì đây?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Cháu cũng không biết, tuy nhiên... Cháu đoán chừng cậu ta.... Có lẽ cậu ta muốn tự mình cứu Tần Tuấn ra trước.

Đỗ Khang bực tức nói:

- Thật là vớ vẩn, nó biết Tần Tuấn bị nhốt ở đâu à? Đêm hôm khuya khoắt rừng sâu núi thẳm có thể đi bừa sao? Nó bị điên rồi à?

Thẩm Băng Thanh không hé răng, cậu ta cũng thấy là lần này Đỗ Long có chút lỗ mãng rồi, nhưng trong lòng lại có chút ủng hộ Đỗ Long thành công, tâm trạng của cậu ta bây giờ thật sự phức tạp.

Đỗ Khang suy nghĩ một lúc, nói:

- Hết cách rồi, bắt lấy tên theo dõi kia rồi sau đó lập tức tiến hành thẩm vấn, phải tìm được mục tiêu trước thằng tiểu tử kia, cứu người ra!

Đỗ Long phi như bay giữa rừng núi, Đỗ Khang sắp xếp người triển khai thế trận ở xã Mãnh Tú, chỉ chờ đối phương và Sơn Tinh liên lạc là xác định được vị trí tiến hành bắt giữ.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi đi, đối phương vẫn không hề dùng điện thoại vệ tinh, Đỗ Khang phát hiện ra được vấn đề, ông ta lập tức gọi một cú điện thoại đi. Lúc trời dần tối, mấy chiếc xe cảnh sát đã đến xã Mãnh Tú, dừng lại ở cửa đồn công an, sau đó rời khỏi xã Mãnh Tú cực kỳ nhanh, chạy về hướng thôn Đán Đán.

Ngay lúc xe cảnh sát đi khỏi không bao lâu, các dụng cụ dò xét bố trí ở xã Mãnh Tú rốt cục cũng phát ra tín hiệu ba~ ba~, căn cứ vào nguyên lý định vị tam giác, dụng cụ dò xét tín hiệu truyền vào laptop nhanh chóng tính ra vị trí của vật phát ra tín hiệu. Đội đặc công của Cục An ninh Quốc gia nhanh chóng xuất động, không lâu sau thì đã tìm được mục tiêu, đợi đối phương bỏ điện thoại xuống, trong nháy mắt vài đặc công cùng nhau nhào tới, ấn người kia xuống đất, trong vòng ba giây thì khống chế được hiện trường.

Tên kia bị kéo đi vẫn còn kêu to oan uổng, Đỗ Khang đi tới, bắt lấy ngón út tay trái của đối phương, dùng khớp tay đầu tiên của ngón cái ép xuống, đồng thời lạnh lùng hỏi:

- Sơn Tinh ở đâu? Tần Tuấn ở đâu?

- Á...

Đối Phương thảm thiết kêu lên, giọng vẫn chưa phát ra thì đã bị một bàn tay che miệng hắn lại lôi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi