CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long buông điện thoại, lái xe đưa Thẩm Băng Thanh đến thành phố Thụy Bảo. Thẩm Băng Thanh hỏi hắn đến Thụy Bảo làm gì nhưng Đỗ Long chỉ trả lời bằng một nụ cười thần bí.

Đi được nửa đường, bỗng thấy có cuộc gọi từ Lâm Nhã Hân. Cô nói Tập đoàn dược Quán Tuyệt sụp đổ rồi, vì tài sản không đủ để trả nợ, toàn bộ sản nghiệp của công ty Quán Tuyệt sẽ bị ngân hàng mang ra đấu giá. Lâm Nhã Hân đang suy xét xem có nên mua một hai nhà máy dược để kiếm thêm tiền hay không?

Tập đoàn dược Quán Tuyệt bị cái tên heo mập Chu Đạt Xương lôi kéo những kẻ buôn thuốc phiện cũng chết mệt rồi. Đỗ Long chưa quen việc chế thuốc, kêu Lâm Nhã Hân liệu sức mà làm, nhưng đừng làm trễ kế hoạch mở rộng quy mô ở xã Mạnh Tú là được.

- Tình hình xã Mạnh Tú phức tạp như vậy, không biết phải mất bao nhiêu tiền, bao nhiêu người mới có thể bắt đầu được đây. Dù sao thì tiền của chúng ta cũng giống như quả cầu tuyết kia vậy, càng lăn thì càng nhiều, cũng không ít hơn mấy chục triệu đâu… Chủ nhân, người thấy thế nào...

Lâm Nhã Hân làm nũng nói, càng nhiều tiền trong tay, Lâm Nhã Hân càng không muốn rời hắn nữa.

Đỗ Long trả lời:

- Chị cứ xem xét rồi tùy ý mà xử lý đi, tuy chúng ta kiếm tiền rất nhanh nhưng cũng không thể phung phí tiền được. Lần trước chị đã lãng phí của tôi vài triệu rồi, nếu không lần này chị có mua lại toàn bộ Quán Tuyệt cũng không có khó khăn gì.

Lâm Nhã Hân vẫn giọng điệu ấy:

- Nô gia biết sai rồi mà… Nô gia nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền về cho chủ nhân. Sắp tháng sáu rồi, hành trình của Tô Linh Vân cũng đã được sắp đặt rồi. Ngày mùng năm tháng sáu cô ấy sẽ bay tới Ngọc Minh, chủ nhân định đến gặp cô ấy với khuôn mặt nào đây?

- Đến lúc đó thì tính sau. Gần đây có ai làm phiền chị không? Tôi đang nói tới chuyện phá bảng hiệu vua đó.

Lâm Nhã Hân trả lời:

- Tôi cũng không có phát hiện gì hết nhưng các cô ấy nói là có không ít người đang theo dõi tôi, cũng không biết bọn họ rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Đỗ Long liền bảo:

- Thế thì nên cẩn thận một chút. Nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng nên tới Thụy Bảo, tháng sáu à… Khả năng là Đức Hồng Châu cũng sẽ có người tới tham gia buổi đại hội đầu tư do chính phủ tổ chức cho các tập đoàn ở Ngọc Minh, có lẽ lúc đó chị mới có thể nói chuyện đầu tư với người đứng đầu mới của Đức Hồng Châu về chuyện xã Mãnh Tú được.

Lâm Nhã Hân kinh ngạc hỏi:

- Hả? Chẳng lẽ tôi biết người đó sao? Ai vậy a?

Đỗ Long trầm mặc không nói. Trong lòng Lâm Nhã Hân chợt hiểu, liền đoán ra được người đó là ai. Cô do dự một chút rồi nói:

- Chuyện này… có vẻ không hay lắm?

Đỗ Long an ủi:

- Chị là nhà đầu tư lớn mà, gã nịnh bợ chị còn chưa hết nữa là, sợ gì chứ. Mà tôi sẽ còn gặp gã trước, không khéo còn có thể biến thù thành bạn với gã. Chị cứ chờ tin tức của tôi đi.

- Được.

Lâm Nhã Hân nói xong liền im lặng. Đỗ Long cúp điện thoại sau đó chuyên tâm lái xe, chỉ chốc lát liền ra khỏi xã, phóng tới hướng thành phố Thụy Bảo .

Ở thành phố Thụy Bảo, bên cạnh khách sạn Vĩnh Xương có một nhà hàng tên Tùy Duyên. Đừng thấy cái tên có vẻ tùy duyên, nhà hàng này trang hoàng rất được. Đường Lệ Phượng đội chiếc mũ che đi mái tóc đẹp, mang lên cặp kính râm, bước chân vào nơi này liền hơi hối hận. Bởi ngày nào cô cũng có đi qua nơi này, thế nhưng lại không chú ý tới nhà hàng này chuyên dành cho các cặp tình nhân. Nhà hàng Tùy Duyên này rất gần với Thành ủy và trụ sở của Ủy ban nhân dân thành phố, nên cô mới đồng ý ăn một bữa cơm với Thạch Vũ Hiên ở chỗ này. Không ngờ rằng nơi đây lại trang trí mờ ám như thế, không những mỗi bàn đều có tấm bình phong vây quanh, mà trên bàn hay xung quanh đều là những cây nến đỏ không khói, rõ ràng là nơi lý tưởng cho các cặp tình nhân hẹn hò mà.

- Dì nhỏ, ở đây!

Thạch Vũ Hiên sớm đã tới nơi này phục sẵn, sao lại có thể để cho con cá đã cắn câu chạy mất cho được. Y liền đứng dậy vẫy tay với Đường Lệ Phượng.

Đường Lệ Phượng có hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bước tới chỗ Thạch Vũ Hiên. Thạch Vũ Hiên ân cần rót rượu cho cô nhưng cô cản lại:

- Tôi không uống rượu, cho tôi một lon trà xanh đi.

Đường Lệ Phượng quyết định không uống bất kỳ thứ gì đã được chuẩn bị trước, không để cho Thạch Vũ Hiên có bất cứ cơ hội nào. Dù cho nơi này đều có bình phong che chắn nhưng vẫn là ở chốn đông người, chỉ cần cô phát hiện chuyện gì đó không đúng, hô lên thì Thạch Vũ Hiên lại dám làm gì cô trước mặt mọi người hay sao? Cô còn đường đường là bí thư Thành ủy đó nha!

Trong nội tâm Đường Lệ Phượng vẫn mong rằng Thạch Vũ Hiên có thể sửa đổi được, nếu không thì cũng sẽ không cho y cơ hội để tiếp cận mình. Nhưng Thạch Vũ Hiên lại thấy rõ ràng sự cảnh giác của cô, trong lòng thầm cười lạnh, miệng luôn đáp ứng để lấy lòng cô mà thôi.

Đường Lệ Phượng cũng dần dần buông lỏng cảnh giác của bản thân. Dù sao thì cô cũng rất thương yêu Thạch Vũ Hiên, hai người hàn huyên càng lâu, nói chuyện càng trở nên ăn ý. Bởi Thạch Vũ Hiên nhớ tới hồi nhỏ khi mà y vẫn còn cha mẹ, khoảng thời gian đó chính là đề tài sôi nổi nhất mà y với Đường Lệ Phượng cùng ưa thích.

Vừa ăn vừa nói chuyện, thời gian trôi rất nhanh, đã tám giờ tối rồi. Đường Lệ Phượng liền nhớ ra bản thân mình còn có chuyện, đành cắt đứt hứng thú của Thạch Vũ Hiên mà nói:

- Tiểu Hiên, tôi còn có chút việc bận nên phải đi trước. Cậu là tiểu tài chủ, bữa cơm tối nay tôi cũng không khách sáo với cậu nữa. Hãy cố gắng lên, đừng để cha mẹ đã mất của cậu thất vọng, khi nào dì nhỏ có thời gian sẽ lại tới tâm sự với cậu nha.

- Dì nhỏ đi thong thả, tôi không tiễn nữa.

Thạch Vũ Hiên mỉm cười với Đường Lệ Phượng rồi vẫy tay. Sau khi Đường Lệ Phượng rời đi thì y liền trông mong:

- Dì nhỏ à, tối nay chúng ta sẽ có thời gian rồi. Tôi muốn chinh phục dì, muốn dì ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi mãi mãi.

Đường Lệ Phượng còn đang mong rằng cháu trai có thể thay đổi, để hai người có thể lại sống nương tựa lẫn nhau như trước đây, không có gì phải giấu dếm nhau. Nhưng cô không hề biết rằng cái bản tính trẻ con một khi đã bị vấy bẩn, thì không có biện pháp nào có thể khôi phục lại sự hồn nhiên như ban đầu nữa.

Đường Lệ Phượng cầm túi xách chậm rãi bước về tòa nhà lớn của Ủy ban nhân dân thành phố. Con đường sạch sẽ, rộng rãi, ánh đèn sáng ngời, những người đi đường cười nói không ngừng, hết thảy đều rơi vào trong mắt Đường Lệ Phượng khiến cô rất vui. Mấy năm nay từ khi cô được bầu thành Phó chủ tịch thành phố thì Thụy Bảo quả là có sự thay đổi cực lớn. Tất cả đều là chiến tích khiến cho Đường Lệ Phượng cảm thấy kiêu ngạo trong lòng.

Ngay khi Đường Lệ Phượng chuẩn bị sang đường thì sau lưng có một gã đàn ông lao tới, giật chiếc túi của cô rất nhanh, sau đó chạy thẳng tới khu phố mua bán. Đường Lệ Phượng kinh hãi, bởi cô không hề nghĩ cái chuyện giật túi này có thể xảy ra với một bí thư Thành ủy như cô.

- Bắt trộm với!!!

Đường Lệ Phượng hô to, liền chạy theo hướng cái tên giật túi của cô. Đừng nhìn cô đi giày cao gót, cô vẫn chạy rất nhanh. Tên kia khi quay đầu lại thì đã thấy cô cách gã không đầy hai mét, liền vội vã tăng tốc chạy như điên về phía trước.

Đường Lệ Phượng hy vọng phía trước có người có thể ngăn cản gã lại, nhưng đáng tiếc là tên trộm chạy vào trong một cái ngõ nhỏ rồi mà chẳng có ai muốn ngăn cản. Bọn họ thấy có người chạy tới thì vội vàng tránh sang một bên, khiến cho kẻ trộm thuận lợi mà trốn mất.

Đường Lệ Phượng rất tức giận, hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng. Trong lòng cô thầm nghĩ nên chỉnh đốn trị an của nơi này mới được, sau đó liền chạy theo kẻ trộm vào trong ngõ nhỏ đó.

Đường Lệ Phượng vừa mới bước vào trong ngõ nhỏ thì phía trước lại có một người lao tới, trên tay y có một cái khăn nhỏ có mùi lạ che lên miệng Đường Lệ Phượng. Một cái bao tải liền chụp thẳng xuống, Đường Lệ Phượng chỉ cảm thấy đầu óc bỗng nhiên quay cuồng thì cái bao tải đã chụp xuống rồi. Khi mà Đường Lệ Phượng muốn kêu cứu mà không thể nào phát ra âm thanh được, âm thanh ra tới miệng rồi nhưng lại yếu ớt không thể nghe thấy.

Động tác của hai người kia quả là mau lẹ, không chỉ sắp đặt sao cho Đường Lệ Phượng không kịp đề phòng, mà còn có thể trên con đường lớn người người đi lại, bắt cóc một người còn sống mang đi mà không bị ai phát hiện.

- Đã bắt được người rồi, về nhà chờ đi. Người đó sẽ rất nhanh được đưa đến biệt thự của cậu…

Nghe thấy giọng nói chói tai trong điện thoại truyền tới, Thạch Vũ Hiên suýt nữa thì hét lên. Y đành cố nén hưng phấn nói tiếng cảm ơn, cảm giác muốn về nhà chưa bao giờ mãnh liệt như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi