CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Kỷ Lỗi khiếp sợ kêu lên:

-Thủy Diễm, cậu biết Thủy Diễm đang ở đâu sao?

Đỗ Long mỉm cười gật đầu, nói:

-Tuy rằng y thay tên đổi họ, che giấu tung tích, nhưng nếu thực tâm đi tìm, vẫn có thể tìm được chút dấu vết, tôi sai người bỏ ra chút sức lực, rốt cục cũng tìm ra tung tích của y rồi.

Kỷ Lỗi kích động đứng lên, hỏi:

-Thủy Diễm nó...nó đang ở đâu?

Đỗ Long nói:

-Y vẫn đang giải thạch, hơn nữa cũng rất có tiếng tăm, nếu Kỷ lão gia có chú ý đến giới giải thạch, hẳn là đã nghe qua họ tên của y. Tên y bây giờ là Du Tinh Thần, trong giới phân tích thạch y chỉ đứng sau cao thủ cược thạch Phỉ Thúy Vương, tất nhiên, hiện tại danh tiếng của y vẫn chưa bằng Ngọc Quan Âm của chúng tôi được.

Đỗ Long nói xong nhìn về phía Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn hắn, trước khi đến hắn không nói gì với anh cả, người này càng lúc càng kín đáo rồi.

-Là người đó?

Kỷ Lỗi kêu lên:

-Không thể nào, Thủy Diễm nó...Du Tinh Thần hắn...không những là một tên què, trên mặt lại đầy vết sẹo... điều này sao có thể...

Đỗ Long nói:

-Y không như thế sao có thể thoát được nhiều chủ nợ như vậy? Làm sao có thể Đông Sơn tái khởi?

Kỷ Lỗi bị khiếp sợ nặng nề ngồi xuống, lão thất thần nói:

-Đứa con trai đáng thương,...mấy năm nay không biết nó đã phải nếm bao nhiêu khổ sở...

Đỗ Long lạnh nhạt nói:

-Ông cảm thấy y đáng thương, y lại hận ông đến thấu xương, nếu không phải y tham gia tập đoàn Trần Thị, tập đoàn Trần Thị vốn dĩ bị sụp đổ cũng không thể phục hồi như thế được. Lần này, tập đoàn Trần Thị xuống tay với hai nhà Kỷ Thôi có khả năng là do y đứng đằng sau thao túng.

Lời nói của Đỗ Long như sét đánh ngang tai Kỷ Lỗi, trái tim Kỷ Lỗi như chiếc thuyền cô độc vùng vẫy trong bão tố, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.

Kỷ Lỗi không hổ là trưởng họ một gia tộc đã từng trải qua nhiều sóng gió, ông ta dần dần định thần lại, cười khổ nói với Đỗ Long:

-Chu tiên sinh, hôm nay cậu đến đây cũng là để trả thù tôi sao? Cả đời tôi ...phạm phải vô số sai lầm...nhưng điều làm tôi hối hận nhất chính là năm đó đã đuổi Thủy Diễm đi, tiếp đó chính là hại Quân San...

Đỗ Long khẽ hừ một tiếng, nói:

-Bây giờ ông mới biết thì đã muộn rồi.

Kỷ Lỗi thở dài:

-Đúng thế...muộn rồi...Chu tiên sinh, xem ra cậu sẽ không cân nhắc việc cho Kỷ gia chúng tôi cơ hội rồi, nếu đã như vậy...tôi cũng không mặt dày cầu xin nữa, mời các vị về đi, tiếp đón không chu đáo, cũng mong cậu không để bụng.

Thẩm Băng Thanh nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long lại ra hiệu y chớ vội, hắn nói:

-Kỷ lão gia, chuyện nào ra chuyện đấy, tôi không thích ông là sự thật, tuy nhiên việc làm ăn, chỉ chú trọng một chữ lợi, chỉ cần ông có thể đưa ra điều kiện có thể lay động tôi, việc trước kia tôi có thể coi như chưa từng xảy ra.

Kỷ Lỗi kinh ngạc nhìn hắn nói:

-Chu tiên sinh, những lời cậu vừa nói là thật sao?

Đỗ Long nói:

-Tôi gạt ông làm gì chứ? Nói đi, ông muốn tôi giúp ông làm gì? Và ông dự tính cho tôi lợi ích gì?

Tinh thần Kỷ Lỗi rung động, tạm thời vứt bỏ sự phiền lòng, lão nói:

-Chu tiên sinh, là thế này, tôi nghe nói các cậu muốn tham gia chào bán công khai mùa thu Myanmar, Kỷ gia chúng tôi hy vọng có thể hợp tác cùng Chu tiên sinh...

Đỗ Long nói:

-Chắc ông cũng nghe nói rồi, chúng tôi tham gia chào bán công khai mùa thu, là cùng hợp tác với tập đoàn Trần Thị, xét theo quan hệ giữa ông và Trần Thị, tôi không thể hợp tác với ông được.

Kỷ Lỗi nói:

-Tôi biết, có điều tại cuộc chào bán công khai lần này có rất nhiều nguyên liệu thô, tập đoàn Trần Thị dù có lợi hại đến cỡ nào cùng không thể mua hết số nguyên liệu đó. Chỉ cần Chu tiên sinh cung cấp cho chúng tôi một chút tin tức, lợi nhuận và rủi ro khi mua chỗ nguyên liệu thô đó chúng ta đều chia 5:5 cậu thấy thế nào?

Đỗ Long nói:

-Trần Thị còn chia cho tôi 6 phần lợi nhuận, ông chỉ đưa tôi 5 phần thì quá ít, trên thực tế chúng tôi hoàn toàn có đủ vốn để tự đi mua, hợp tác cùng Trần Thị cũng chỉ là bất đắc dĩ, chúng tôi việc gì phải hợp tác với các ông để sinh thêm chuyện? Nếu vì việc này mà chọc giận đến Trần Thị thì phải làm thế nào?

Kỷ Lỗi cười khổ nói:

-7 phần thực sự là quá nhiều, tôi biết nguyên nhân cậu hợp tác với Trần Thị, cũng biết điều kiện hợp tác của các người, 6 phần, Chu tiên sinh, tôi đưa cậu 6 phần lợi nhuận thì thế nào?

Đỗ Long liếc mắt nhìn hắn, nói:

-6 phần thì cũng được, có điều tôi muốn là lợi nhuận 6 phần sau khi đã tiêu thụ sản phẩm, chứ không phải là 6 phần giá cố định.

Mặt Kỷ Lỗi lập tức nhăn như quả mướp đắng, lợi nhuận Phi Thúy quả nhiên rất cao, nhưng giá phụ gia sau khi gia công cũng không thấp, nếu không phải phân nửa nguyên liệu của Kỷ gia đều đến từ Trần Thị, hơn nữa nguyên liệu khan hiếm nên cũng khó tìm được nguồn cung cấp hàng ổn định, nếu không Kỷ Lỗi căn bản không cần lo lắng việc làm ăn không có cách nào tiếp tục. Đỗ Long muốn 6 phần lợi nhuận Phỉ Thúy sau khi tiêu thụ, đây rõ ràng là đang cắt thịt của ông ta, công ty hoạt động là giá thành phẩm, nếu cứ hợp tác lâu dài, Kỷ gia chẳng phải sẽ biến thành kẻ làm công cho người khác hay sao?

Sau khi nuốt nước miếng, Kỷ Lỗi tiếp tục đàm phán với Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại không hề hợp tác, Kỷ Lỗi chỉ cần cứng rắn một chút là Đỗ Long lại uy hiếp muốn về, Kỷ Lỗi không có cách nào, vì quyền chủ động đang nằm trong tay Đỗ Long.

Kỷ Lỗi thực sự bế tắc, Trần Thị bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng cung cấp nguyên liệu, nếu lão không chấp nhận điều kiện của Đỗ Long thì chỉ có thể trơ mắt ra nhìn công ty Thái Hưng sụp đổ, hơn nữa có thể bị Trần Thị hoàn toàn khống chế giống như Thôi gia hiện tại.

-6 phần nguyên liệu, 4 phần thành phẩm, đây là mức thấp nhất của chúng tôi rồi, bằng không tôi sớm đã bán công ty rồi.

Kỷ Lỗi có chút tuyệt vọng nói, Kỷ Thị chỉ dựa vào một công ty mà nuôi quá nhiều người rảnh rỗi rồi, miệng ăn núi nở, nguyên liệu bị ngừng, họ sẽ không cầm cự được lâu. Nếu thực sự không còn đường để đi, đành thừa dịp còn bán được ít tiền, tráng sĩ bị đứt cổ tay thì còn làm gì được nữa.

Đỗ Long cảm thấy mình đã bức Kỷ Lỗi đến mức không còn đường lui nữa rồi, nhưng Kỷ Lỗi vẫn chưa lấy Kỷ Quân San ra làm con bài mặc cả, điều này làm cho Đỗ Long hơi bất ngờ, lại có chút vui mừng. Kỷ Lỗi rốt cục không phải loại người chỉ biết đến danh lợi, lão cố ý đem Kỷ Quân San gả cho Thôi Y Dương, ngoài việc cân nhắc đến chuyện làm ăn kinh doanh, lão cũng hy vọng Kỷ Quân San hạnh phúc, nhưng không ngờ sự thật lại không như mong muốn.

Đỗ Long rốt cục nới lỏng miệng, nói:

-Được, nguyên liệu 6 phần và thành phẩm 4 phần, chúng ta hãy ký hợp đồng lâu dài đi. Để đảm bảo lợi ích của chúng tôi, chúng tôi muốn phái người tiến hành giám sát hoạt động của công ty Thái Hưng, đặc biệt là hạch toán thành phẩm và tiêu thụ, điểm này chắc Kỷ lão gia sẽ không phản đối chứ?

Vận mệnh đều nằm trong tay người khác rồi, cũng không tránh khỏi việc Kỷ Lỗi phải cúi đầu, lão cười khổ nói:

-Đây cũng là điều hợp lí, tôi sẽ cho người đi phác thảo hợp đồng. Chu tiên sinh có muốn đi thăm Quân San trước không?

Đỗ Long đang muốn trả lời, Thẩm Băng Thanh lại nói:

-Không cần, gặp không bằng không gặp, hãy để Kỷ tiểu thư sống những ngày yên ổn đi.

Kỷ Lỗi nhìn về phía Đỗ Long, Đỗ Long hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, không nói nữa, Kỷ Lỗi cũng thở dài, nói:

-Như vậy cũng tốt, hai vị chờ một chút, tôi đi một lúc sẽ quay lại.

Kỷ Lỗi vừa đi, Thẩm Băng Thanh liền nói:

-Tôi quyết định thay anh, anh không trách tôi chứ?

Đỗ Long lắc đầu cười khổ nói:

-Sao tớ lại trách cậu? Tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, việc này giải quyết nhanh chóng cũng tốt.

Đỗ Long vừa nói xong, cửa phòng khách khép hờ bị đẩy két một tiếng, ánh trăng nhàn nhạt lèn vào, một bóng dáng thon thả hiện ra trước mắt hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi