CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long lái xe về phía trước nói:

-Anh cũng phải mua chiếc xe dễ coi một chút mới được, em nói xem anh mua chiếc Alto cũ thì thế nào?

Lâm Nhã Hân cười nói:

-Anh là chủ nhân, anh làm chủ, có điều...chiếc Alto nhỏ như vậy, chủ nhân ở bên trong sẽ khó di chuyển được, hơn nữa...xe đấy chắc chắn sẽ chấn động rất mạnh, chủ nhân không sợ người khác sẽ vây lại xem hay sao?

Đỗ Long cười khổ nói:

-Vừa muốn không gian rộng lại vừa muốn chắc chắn...chẳng lẽ anh lái xe Hummer sao? Ủy ban kỷ luật chắc chắn sẽ để mắt tới anh mất...

Lâm Nhã Hân nói:

-Đấy là tiền mà chủ nhân nỗ lực mới kiếm được, sợ gì chứ?

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Huênh hoang quá thì không được, để anh cân nhắc một chút, mua một chiếc xe không gian đủ rộng hơn nữa không làm người ta chú ý đến...Anh thấy mua chiếc Minibus cũ là được rồi, cùng lắm thì bỏ ra chút tiền sửa sang bên trong một chút.

Lâm Nhã Hân cười nói:

-Xe Minibus? Đã là thế kỉ bao nhiêu rồi mà còn đi xe Minibus? Chủ nhân à, em thực cảm thấy không đáng thay cho anh...

Đỗ Long nói:

-Đáng hay không chỉ có trong lòng anh hiểu rõ...Trước khi đạt được mục đích anh sẽ không bỏ cuộc, em đã từng đến Kỷ gia Bảo chưa?

Lâm Nhã Hân nói:

-Đến rồi, em đến đấy trả tiền, có điều vẫn chưa động đến khối nguyên liệu thô kia, còn chờ chủ nhân đi giải.

Đỗ Long cười nói:

-Có người muốn mua khối nguyên liệu thô đó với giá cao sao?

Lâm Nhã Hân nói:

-Chủ nhân thật thần cơ diệu toán, đúng là có người liên hệ với em muốn mua khối nguyên liệu đó. Giá cao nhất mà y đưa ra là chín mươi triệu, nếu không phải là chủ nhân sớm dặn dò, Hân nô thực sự đã động tâm rồi.

Đỗ Long hừ một tiếng, nói:

-Chín mươi triệu mà muốn mua sao? Không có cửa đâu, nếu y còn đến tìm em, em hãy nói cho hắn ta biết, nếu không có một tỷ thì đừng mở miệng nói chuyện.

Lâm Nhã Hân ngẩn người, nói:

-Một tỷ? Chủ nhân, thế có phải là đắt quá không? Chỉ sợ sẽ dọa y chạy mất.

Đỗ Long nói:

-Vốn dĩ anh không định bán, để em tiếp xúc với hắn ta chẳng qua là để dụ hắn xuất hiện thôi.

Lâm Nhã Hân càng thêm kinh ngạc, cô nói:

-Cái gì? Bỏ ra 30 triệu chỉ để dụ hắn xuất hiện thôi sao?

Đỗ Long cười nói:

-Yên tâm đi, mua khối nguyên liệu thô đó với giá 30 triệu sẽ không thiệt đâu!

Lâm Nhã Hân rốt cục yên tâm, Đỗ Long nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cười nói:

-Em đúng là một kẻ mê tiền.

Lâm Nhã Hân nổi giận nói:

-Người làm kinh doanh ai chẳng thế? Dù thế nào cũng không để thiệt nhiều như vậy được, có thể mua được mấy biệt thự đấy.

Đỗ Long lại hỏi:

-Em đã tiếp xúc với ai trong Kỷ gia? Em thấy tình hình Công ty Thái Hưng thế nào?

Lâm Nhã Hân nói:

-Em tiếp xúc với mấy lão già và tình nhân của anh. Mấy cái lão già rất dài dòng, tình nhân của anh thì thật lòng hơn một chút, cô ta nhìn thấy em thì có chút kinh ngạc, anh có nhắc tới em với cô ta sao?

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Trước kia cô ấy nhìn thấy bức ảnh em và anh chụp cùng nhau, là do hai người theo đuổi cô ta đưa ra để chia cắt chúng tôi...tình hình công ty Thái Hưng thế nào rồi?

Lâm Nhã Hân nói:

-Tập đoàn Trần Thị đã ngừng cung cấp nguyên liệu cho công ty Thái Hưng rồi, cho nên sự xuất hiện của chúng ta quan trọng giống như đưa cho họ than sưởi trong những ngày tuyết rơi vậy. Lúc đầu mấy lão già có chút không tình nguyện, nhưng sau khi nhìn thấy những thứ em mang theo thì không phản đối nữa. Em sắp xếp kế toán Hồng Yến Linh của chúng ta phụ trách việc giám sát xuất nhập khẩu của công ty Thái Hưng. Cô ta gần đây rất bận, xem ra chúng ta nên tìm một kế toán nữa.

Chuyện buôn bán thì Đỗ Long không quan tâm, hắn nói:

-Xem ra công ty Thái Hưng rốt cục cũng bị chúng ta khống chế rồi, nếu việc này xảy ra từ một tháng trước thì tốt rồi...

Lâm Nhã Hân cười nói:

-Chủ nhân, có một số việc nếu đã xảy ra thì không thể thay đổi, anh hãy nắm chặt những thứ hiện nay đi...

Đỗ Long lập tức đưa tay ra nắm chặt lấy cặp tuyết ngấy trước ngực Lâm Nhã Hân, hắn ha hả cười nói:

-Sắp đến nơi rồi, em chưa gì đã gấp gáp muốn anh nắm chặt em như thế sao?

Lâm Nhã Hân đè tay hắn lại, đôi mắt quyến rũ như tơ nói:

-Em muốn chứ...có điều, không phải là em...mà là Bạch Nhạc Tiên...Cô ấy là một cô gái tốt, anh chớ có phụ lòng cô ấy, cô ấy sẽ giúp anh rất nhiều, về phần Kỷ Quân San...anh nhiều nhất cũng chỉ có thể chơi đùa với cô ta, nhưng đừng có đi xa quá.

Tay Đỗ Long cứng đờ, hắn nói:

-Em vẫn là không kìm nổi mà nhắc tới cô ta, cô ta thay đổi có nhiều không?

Lâm Nhã Hân nói:

-Quả thật rất nhiều, tuy nhiên kiểu thay đổi này khiến tôi có chút lo lắng...anh đừng ép cô ta...cô ta cũng đủ đáng thương rồi...

Đỗ Long hừ một tiếng nói:

-Anh ép cô ta? Hay là cô ta ép anh? Hừ, cho dù cô ta có thay đổi anh cũng có cách để trừng trị cô ta, giống như em vậy...vừa có thực lực vừa khéo léo, không phải là cũng bị anh nắm giữ sao, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!

Lâm Nhã Hân bị lời nói hống hách của hắn chọc cho xuân tình tràn ra, cô cảm thấy cả người mềm nhũn, kiều mị nói với Đỗ Long:

-Người ta là tự nguyện mà...Hân nô thích cái cảm giác chủ nhân chặt chẽ nắm giữ vận mạng Hân nô...

Đỗ Long cười ha hả, quét tầm mắt về bốn phía, dường như đang tìm kiếm nơi thích hợp để dừng xe, hiện tại bọn họ đã tới ngoại ô thành phố. Nơi này không phải là tuyến đường chính nên số lượng xe cộ ít, Đỗ Long dừng xe ở vai đoạn đường hình chữ S, như vậy xe đến từ hai bên đường sẽ không có nhiều thời gian quan sát xe bán tải của hắn. Xác suất nhìn thấy xe cảnh sát chơi đùa sẽ rất thấp.

Sau khi dừng xe, Đỗ Long mở thùng sau xe lấy ra một cuộn dây thừng cảnh dụng, Lâm Nhã Hân xuống xe đang ngắm phong cảnh thì đột nhiên nhìn thấy cuộn dây thừng màu trắng, cô a lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó liền kêu cứu và chạy về phía khu rừng nhỏ.

Đỗ Long cười hắc hắc, khóa xe lại, sau đó mới đuổi theo Lâm Nhã Hân.

Lâm Nhã Hân đi giày cao gót nên chạy không nhanh, mới chạy được vài bước đã bị Đỗ Long bắt được tại một gốc cây khô.

-Không được kêu, nếu kêu anh sẽ giết em!

Đỗ Long dùng dao găm cảnh dụng uy hiếp nói.

Lâm Nhã Hân sợ hãi nói:

-Cầu xin anh, anh cảnh sát, đừng giết em, anh muốn em làm gì cũng được, đừng giết em!

-Không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, cởi quần áo ra!

Đỗ Long hung tợn nói.

Lâm Nhã Hân đáng thương bắt đầu cởi quần áo, đợi cô cởi hết, Đỗ Long mới cầm cuộn dây thừng, nâng tay Lâm Nhã Hân về phía trước, sau đó cột cổ tay cô ta lại, kéo về phía sau cổ, giống như Lâm Nhã Hân đang ôm đầu làm động tác vận động xương cổ vậy. Sau đó cuốn dây thừng hai vòng trước ngực Lâm Nhã Hân. Sau khi buộc chặt, hai tay Lâm Nhã Hân không thể di chuyển được, ngực cô cũng bị dây thừng đè nén dụng lên cao ngất.

Dây thừng cảnh dụng không đủ dài, không có cách nào để buộc được nữa. Tuy nhiên như vậy cũng đủ rồi, hai tay Lâm NHã Hân không còn cách nào để bảo vệ hoặc che đậy thân thể nữa, thân thể hoàn toàn bại lộ trước mặt Đỗ Long.

Đỗ Long tỉ mỉ thưởng thức tùng chút một thân thể xinh đẹp của Lâm Nhã Hân. Sau đó hắn thuận tay rút lên một cây cỏ đuôi chó ở bên cạnh, dùng đầu có lông xù nhẹ nhàng lướt qua nách và nụ hoa trước ngực Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân cười khanh khách, muốn chạy trốn nhưng lại không trốn được. Lâm Nhã Hân nhấc chân lên muốn đá Đỗ Long nhưng lại bị hắn bắt được cổ chân, điều này càng thảm hơn rồi. Bàn chân trắng mịn lại bị cây cỏ đuôi chó lướt qua, Lâm Nhã Hân cảm thấy trái tim mình như ngừng đập vậy...

Rừng cây này cũng không đủ rậm, nơi này cũng không đủ xa, nếu có người lái ô tô qua nhìn vào trong rừng, nói không chừng có thể nhìn thấy một mỹ nữ đang thẹn thùng bị trói ở thân cây khô, một chân thon dài bị nhấc lên cao, đang bị một nam nhân hung hăng làm càn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi