Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, Đỗ Long đã rời khỏi khách sạn. Nhìn ngó xung quanh, lúc này mới trèo lên chiếc Hummer đỗ ở phía đối diện. Khi kích hoạt làm nóng xe, Đỗ Long bật nhạc nghe, sau đó mở cửa xe ở hàng ghế phía sau rồi chui vào thùng xe. Chỉ thấy chỗ ghế phía sau đều bị đảo ngược. Trong xe có vẻ trống trơn, duy nhất có một chỗ có chút đặc biệt chính là trên chiếc rương hành lý rộng thùng thình xếp lên một cái hòm dày to.
Đỗ Long lấy điện thoại di động ra gảy một chút lên màn hình. Bề mặt của khóa âm lượng bị hắn kéo ra to nhất. Sau đó Đỗ Long dùng chìa khóa mở ổ khóa ra, nhấc nắp hòm lên. Trong hòm rõ ràng còn có hai cái rương. Đỗ Long mở nắp rương bên trái ra, chỉ thấy hai mươi bình rượu vang bày đặt chỉnh tề ở bên trong. Bên cạnh rương thậm chí còn có hai cái cốc chân dài.
Đỗ Long mở một chai rượu vang đã bật nắp đổ vào cốc chân dài, nhấp một ngụm. Sau đó mới mở nắp rương bên phải ra, cười với Lâm Nhã Hân nửa đêm bị trói buồn bực nói:
- Trời sáng rồi..., Hân nô em phải dậy thôi….
Chỉ thấy thân thể Lâm Nhã Hân co rúc ở trong rương. Bị cái dây cố định rượu vang trong rương trói chặt, hai tay phản ngược không thể động đậy.
Rương còn sắp đặt thiết bị thông khí chạy bằng điện. Còn có bình dưỡng khí và mạch đập máy báo động nhằm đảm bảo an toàn. Nhưng buồn bực trong cái rương này lúc nửa đêm, Lâm Nhã Hân vẫn rất khó chịu. Thân thể tựa như vừa mới vớt từ dưới nước lên đổ mồ hôi đầm đìa. Nghe được giọng của Đỗ Long, cặp mắt của cô vô thần mở ra. Trong cái miệng nhỏ nhắn ngậm bình dưỡng khí phát ra tiếng khóc ô ô.
Đáy rương đã ướt một mảng lớn. Mồ hôi, nước miếng còn có mật dịch đã cùng nhau tạo ra tình cảnh này. Đỗ Long giơ tay nhéo một cái lên cái mông phát tia sáng mê người của cô, cười nói:
- Hân nô, thoải mái đi?
Lâm Nhã Hân ô một tiếng, thân thể dùng sức quẩy người một cái. Đỗ Long cười nói:
- Đi tiểu rồi ư?
Lâm Nhã Hân vội vàng ô ô gật đầu. Đỗ Long cười nói:
- Không nhịn được đã tiểu ở trong rương sao... Xem em về sau còn dám chơi nữa hay không...
Đỗ Long cười cởi bỏ dây lưng cố định, bế Lâm Nhã Hân ra. Bị trói buộc ở trong rương gần cả đêm, chân tay Lâm Nhã Hân đã tê cứng. Cứ giống như con rối tùy ý Đỗ Long đùa nghịch.
Đỗ Long mát xa tay chân cho cô, còn lấy bình dưỡng khí cho cô hít vài hơi. Lâm Nhã Hân mới dần dần thở đều, cô đột nhiên ôm Đỗ Long khóc lên, nói:
- Thật là khó chịu... Em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa…
Đỗ Long áy náy nói:
- Là anh không tốt, dây dưa lâu một chút... Về sau đừng đùa chuyện nguy hiểm như vậy nữa, được chứ?
Lâm Nhã Hân gật gật đầu rồi lại lắc đầu, nói:
- Không... Em thích như vậy... Chỉ có điều lần sau anh đừng trì hoãn lâu như vậy nữa... Xa cách lâu thắng tân hôn, lúc làm lại với cô nàng kia… Có phải quyến luyến không muốn buông tay không?
Mới thở đều được một lát không ngờ lại bắt đầu ghen tuông. Đỗ Long ôm chặt cô, cười nói:
- Em mới khiến cho anh quyến luyến không muốn buông tay đó. Anh mở điều hòa, nếu như lạnh thì mặc quần áo vào.
Lâm Nhã Hân cắn răng rên rỉ nói:
- Anh... đồ xấu xa, vẫn mở công suất lớn như vậy sao? Cũng không sợ ép chết em sao... Em phải lấy ra…
Đỗ Long cười nói:
- Vừa rồi sau khi lên xe mới mở tối đa đấy. Em lấy ra đi, đổi pin mới rồi hãy bỏ vào.
Lâm Nhã Hân hờn dỗi nói:
- Thật là đồ tồi...
Cô từ dưới cơ thể lấy ra cái máy rung, ném vào trong rương. Dùng khăn giấy lau khô cơ thể rồi mới mặc quần áo vào. Đỗ Long nói:
- Chúng ta cùng nhau ăn bữa sáng, sau đó đưa em về chỗ ở. Buổi tối anh lại tới tìm em nhé.
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
- Không, em muốn quay về thành phố Ngọc Minh một chuyến. Buổi chiều sẽ đi, sự việc rất gấp. Em là vì chờ anh quay về gặp mặt một cái mới nhẫn nhịn chưa đi. Ai ngờ một ngày như vậy cũng bị anh giày vò chết đi sống lại đấy.
Đỗ Long trở lại ghế lái, bắt đầu lái xe, hắn nói:
- Em nói như vậy thiệt thòi không cơ chứ. Nếu không phải em đau khổ cầu xin, anh có thể ngược đãi phụ nữ như vậy sao?
Lâm Nhã Hân cười kèm theo nụ hôn, cô nói:
- Là em yêu cầu, tuy nhiên... Anh không phủ nhận anh cũng đã hưởng thụ niềm vui không giống nhau?
Đỗ Long không phản bác được, lái xe chạy về phía trước...
Đúng tám giờ Đỗ Long đến cục Công an. Nhưng quần áo của hắn có chút đặc biệt, bởi vậy hơi bị chú ý. Chỉ thấy hắn mặc áo lót thể thao, quần đùi, giầy thể thao, một bộ dạng giống như phải tham gia chạy điền kinh vậy. Trên thực tế hôm nay hắn cùng với Thẩm Băng Thanh và mấy người bị bỏ lỡ chọn lựa thi đấu cùng nhau đến trụ sở huấn luyện kiểm tra thành tích.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Thẩm Băng Thanh lái xe bán tải của Đỗ Long. Mọi người cùng nhau đến trụ sở huấn luyện. Còn Đỗ Long thì ngồi ở ghế lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc đi vào trụ sở huấn luyện, huấn luyện viên Hạ Vũ đang chờ bọn họ. Hạ Vũ không nói gì dẫn bọn họ đến phòng huấn luyện bắn tỉa. Tất cả mọi người ghi tên đăng ký tham gia thi đấu bắn. Có cơ hội nghịch súng miễn phí ai lại bỏ qua chứ?
Mọi người đăng ký không phải đều cùng hạng mục. Nhưng kết quả không có gì khác nhau. Sau một trận súng rầm rầm rầm, thành tích cũng đều có. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh dĩ nhiên thông qua với điểm cao. Bạch Hồng Ấn và Tạ Phong Mục thành tích không ngờ cũng không tệ, đủ tư cách đến thành phố Lỗ Tây tham gia đợt tuyển chọn thứ hai.
Tiếp theo là môn đấm bốc. Hạng mục này chỉ có Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đăng ký. Sau khi Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long cân quá thể trọng, đều bị quy về cấp bảy mươi cân. Hạ Vũ liền tìm một huấn luyện khác, nói với bọn họ:
- Huấn luyện viên Triệu Phong năm kia từng đại diện tỉnh Thiên Nam tham gia hội thi đấu võ thuật cảnh sát toàn quốc. Thành tích đấu vòng loại là giải ba tỉnh Thiên Nam. Mọi người chỉ cần sống quá một phút trong tay anh ta thì có thể đến thành phố Lỗ Tây tham gia vòng trong rồi.
- Một phút đồng hồ sao? Đỗ Long mỉm cười, hắn tò mò hỏi:
- Huấn luyện viên Triệu trong đại hội thi đấu toàn quốc năm đó đạt được giải mấy?
Câu này vừa hỏi đã có thể đâm chọc nỗi đau của Triệu Phong. Năm đó ở vòng tranh tài thứ nhất thì gặp phải người giành giải quán quân sau này. Kết quả không cần nói cũng biết, anh ta cảm thấy rất nhục nhã đối với chuyện này. Lời này của Đỗ Long khiến nụ cười của anh ta lập tức trở nên lúng túng. Anh ta có vẻ lo lắng liếc nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Xem ra cậu rất có tự tin nhỉ. Bất luận tôi giành giải mấy, cậu có thể thắng tôi thì sẽ có có cơ hội đến Bắc Kinh tham gia trận chung kết. Đến đây đi, ai lên trước?
Đỗ Long nói khẽ với Thẩm Băng Thanh:
- Đi, hãy mau giải quyết anh ta đi.
Thẩm Băng Thanh lại không kiêu ngạo như hắn. Cậu ta cởi vớ giày, đeo bao tay, bước lên đệm cao su, hướng về Triệu Phong khom người thi lễ, nói:
- Tôi tên là Thẩm Băng Thanh, xin chỉ giáo!
Triệu Phong tỉnh táo lại, sau khi anh ta đáp lễ rồi nói:
- Đến đây đi, mạnh tay tấn công, tôi sẽ cố gắng nương tay.
Hạ Vũ làm trọng tài tuyên bố bắt đầu. Thẩm Băng Thanh và Triệu Phong liền bắt đầu trận đấu. Đấm bốc không giống với đánh nhau bình thường, có rất nhiều quy tắc và hạn chế, hai người đều không lập tức ra chiêu, mà là nện bước nện bước nhìn chằm chằm đối phương, tiến hành thăm dò.
Đột nhiên Thẩm Băng Thanh vung một quyền ra. Tốc độ cực nhanh của cú đấm khiến cho Triệu Phong mặc dù phản ứng đúng lúc, nhưng lại vẫn không thể nào tránh thoát hoàn toàn. Một quyền này đánh vào má trái của anh ta. Đám người Bạch Hồng Ấn xem ở bên lớn tiếng hét. Triệu Phong càng buồn bực, anh ta nhanh chóng phản kích. Một nắm đấm giống như mưa rền gió dữ đánh về phía Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh trái đỡ phải đánh, không ngừng lui ra phía sau, trở nên ngập tràn nguy cơ.