CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long nói:

- Cái này thật ra vẫn chưa hỏi. Tuy nhiên dù đi đâu, nói chung có thể lăn lộn vị trí tương đương với đại đội trưởng?

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Vậy cũng được, xem ra tôi cũng có thể dính hào quang của anh, lăn lộn cái chức đội phó vui đùa một chút rồi.

Niềm vui của Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh không giống nhau. Thạch Siêu Vũ có vẻ có chút suy tính thiệt hơn. Cậu vừa muốn cùng Đỗ Long đến thành phố Lỗ Tây phát triển, nhưng lại không đành bỏ lại người nhà và bạn gái. Cậu ta mới từ xã Mãnh Tú rời khỏi hơn một tháng. Nếu như đột nhiên lại điều đến thành phố Lỗ Tây..., bước nhảy này khó tránh có chút nhanh quá.

- Đừng lo lắng, nhà cô bé Đao chẳng phải vẫn chưa chọn xong mặt tiền mở cửa hàng ở thành phố Thụy Bảo sao? Dứt khoát kêu bọn họ đến thành phố Lỗ Tây phát triển. Thành phố Lỗ Tây là đất Châu ủy châu Đức Hồng ở, lại là đầu mối giao thông then chốt. Dân số và lưu lượng đều nhiều hơn so với thành phố Thụy Bảo. Nếu như thiếu tiền, tôi có thể giúp họ giải quyết. Có tôi ở đây bảo lãnh, việc buôn bán của họ bảo đảm rực rỡ.

Thạch Siêu Vũ cười khổ nói:

- Tôi cũng thương lượng với cô ấy một chút rồi tính sau...

Đỗ Long không khuyên nữa. Lúc này điện thoại của hắn vang lên. Đỗ Long thấy là Lý Tùng Lâm gọi tới, liền ra hiệu hai người đừng nói chuyện. Hắn nhận điện thoại rồi nói:

- Cục trưởng Lý, có phải cục trưởng Hàn của thành phố Lỗ Tây đã gọi điện cho ông rồi không? Vừa rồi gặp mặt, ông ấy đột nhiên hỏi tôi có muốn điều đến thành phố Lỗ Tây hay không. Tôi chỉ có thể trả lời rằng phục tùng tổ chức sắp xếp.

Lý Tùng Lâm nói:

- Đỗ Long, tôi không phải gọi đến trách cứ cậu, cậu không cần căng thẳng. Người đi hướng lên cao, nước chảy về chỗ thấp. Cậu ra sức tiến bộ, tôi sẽ không ngăn cản cậu. Nhưng cậu có biết Cục công an thành phố Lỗ Tây bên kia tính toán sắp xếp cậu đến làm gì không? Đại đội trưởng Đại đội trị an đấy. Dựa vào năng lực của cậu, tới đại đội trị an cũng thật quá phí đúng không?

- Đại đội trị an?

Đỗ Long hơi sửng sốt. Hắn nhớ lại mình cùng đại đội trị an vài lần trải qua không thoải mái. Đại đội trị an nơi này đúng thật là một bộ phận vừa cực nhọc, hai bên lại không có kết quả tốt. Nếu như tới đại đội trị an..., còn không bằng ở lại tổ trọng án của thành phố Thụy Bảo.

Lý Tùng Lâm thấy Đỗ Long chần chừ, ông ta nói:

- Đỗ Long, tôi cảm thấy hay là cậu đừng đi. Tôi đẩy đi giúp cậu thì thế nào?

Đỗ Long cười khổ nói:

- Cái này... tùy sếp xử lý.

Lý Tùng Lâm nói:

- Quyết định như vậy đi. Cậu ở lại, qua một thời gian ngắn tôi sẽ chuyển chánh cho cậu. Cậu cứ yên ổn làm đội trưởng tổ trọng án cho tôi hai năm nữa.

Đỗ Long cuối cùng quyết định vẫn là ở lại tổ trọng án thành phố Thụy Bảo. Dù sao ở tổ trọng án mình chỉ chuyên tâm phá án, những cái khác đều không cần quản. Nếu như điều đến đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, phải làm quen với hoàn cảnh mới. Hơn nữa những chuyện đại đội trị an phải xen vào nhiều lắm. Về cơ bản ở đâu cần thì phải tới đó, sống cực làm cực đều phải chấp nhận. Trong đó quan hệ rắc rối phức tạp, đến đại đội trị an thì khỏi phải nghĩ đến cuộc sống phá án tán gái nhàn nhã khoan khoái như trước kia.

Lúc Đỗ Long nói chuyện điện thoại bọn Thẩm Băng Thanh đều ở bên cạnh nghe được hết. Nghe nói phải điều đến đại đội trị an, hai người đều cùng tâm tư với Đỗ Long. Đại đội trị an cái nơi đó chính là cái thùng nhuộm lớn. Nhảy vào không bị chết đuối cũng sẽ bị nhuộm thành đủ mọi màu sắc.

Đỗ Long đã không thể khống chế được sự phát triển của sự việc. Hắn rất nhanh lại nhận được điện thoại của Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm khó nén thất vọng nói:

- Đỗ Long, không có cách nào khác rồi. Điều cậu đến thành phố Lỗ Tây là ý của cục trưởng Cục công an châu Giang Thượng Đức. Hơn nữa nghe nói còn xin qua Bí thư Châu ủy Mã Quang Minh. Việc này đã không phải là việc tôi có thể khống chế nữa rồi.

Đỗ Long nghe nói đến Mã Quang Minh, nhân tiện nói:

- Vâng, tôi biết rồi. Để tôi nghĩ cách khác. Cục trưởng Lý, cảm ơn ông.

Đỗ Long lo lắng sự việc càng kéo dài thì gạo sẽ nấu thành cơm. Vì thế hắn vội vàng cúp điện thoại, lập tức gọi cho Mã Quang Minh.

Sau khi Mã Quang Minh nghe xong lời hắn nói liền cười nói:

- Đúng vậy, việc này tôi biết, cục trưởng Giang nói rồi. Cậu đến đại đội trị an chỉ là hòa hoãn, đợi đội hình sự hoặc là tổ trọng án có chỗ trống rồi sẽ lập tức sắp xếp cho cậu ngay.

Đỗ Long nói:

- Chú Mã, đại đội trị an chỗ đó rất phức tạp. Cháu sợ đến sẽ gây ra phiền phức.

Mã Quang Minh nói:

- Đỗ Long, chuyện nội bộ Cục công an tôi không tiện can thiệp. Chỉ có điều tôi cảm thấy cậu không phải là loại người gặp khó mà lui. Cậu có thể xem lần điều động này là một trận khiêu chiến, khắp thiên hạ nhiều cảnh sát như vậy đang duy trì công việc của đội trị an. Chẳng lẽ cậu cho rằng bọn họ đều là cảnh sát xấu sao? Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy, thì cậu càng phải đến đại đội trị an lập lại trật tự cho tôi. Tôi tin tưởng năng lực của cậu, cậu cũng đừng làm cho tôi thất vọng đấy.

Nói nhiều như vậy, dường như hai câu cuối cùng mới là trọng điểm. Đỗ Long nhớ ra hôm nay Mã Quang Minh gióng trống khua chiêng như thế để cổ vũ cho hắn, trong lòng dần dần hiểu ra, hắn nói:

- Chú Mã, có phải chú muốn cháu đến thành phố Lỗ Tây giúp chú hay không?

Mã Quang Minh thầm khen Đỗ Long thông minh, miệng lại lạnh nhạt nói:

- Cậu một cán bộ nhỏ có thể giúp gì cho tôi? Cố gắng lên, trị an của thành phố Lỗ Tây cũng nên chỉnh đốn lại rồi.

Mã Quang Minh càng ngày càng cao thâm khó lường. Bình thường ông không cùng Đỗ Long nói chuyện như vậy. Có lẽ là vì bên cạnh không được tiện.

Đỗ Long nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nhận trận khiêu chiến này. Hắn nói cho Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ quyết định của mình. Hai vị này lập tức lại sa vào cân nhắc hơn thiệt, sau đó lần lượt đều tự đi tìm bạn gái để thương lượng.

Kết quả thật bất ngờ. Tống Tư Nhạn và Đao Nguyệt Nga đều rất ủng hộ hai người đi theo Đỗ Long điều đến thành phố Lỗ Tây làm việc. Suy nghĩ của Tống Tư Nhạn Đỗ Long nhất thời đoán không chính xác. Suy nghĩ của Đao Nguyệt Nga trái lại rất dễ đoán. Cô gái nhỏ kia khá sùng bái Đỗ Long, nghĩ rằng Thạch Siêu Vũ đi theo chân Đỗ Long sẽ có tiền đồ. Đại đội trị an như thế nào? Có một người bạn trai làm việc ở đại đội trị an, mở cửa hàng ở thành phố Lỗ Tây sẽ thoải mái rất nhiều. Bọn du côn lưu manh sẽ không dám tới quấy rầy. Quản lý đô thị cũng phải dựa dẫm, thật tốt quá không phải sao?

Chuyện này quyết định như vậy đi. Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm, nói cho ông ta biết sự việc đã quyết định, hắn không thể không đi. Tuy nhiên thời gian ngược lại có thể kéo dài một chút. Mặt khác hắn nói cho Lý Tùng Lâm hãy để hắn cùng Hàn Vĩ Quân thương lượng một chút, dẫn theo Thẩm Băng Thanh và Thạch Siêu Vũ cùng điều đến thành phố Lỗ Tây.

Lý Tùng Lâm cười khổ nói:

- Tiểu tử cậu, thật đúng là dứt khoát, nói đi là đi, còn muốn dẫn theo hai người cùng đi. Cậu như thế là muốn vét sạch tổ trọng án hả?

Đỗ Long nói:

- Tôi cũng không có cách nào khác. Đến nơi mới không dẫn theo hai người trợ giúp, rất khó nhanh chóng triển khai công việc. Tổ trọng án đã đi vào quỹ đạo, có tổ trưởng Đường chủ trì, năng lực tổ viên cũng không tệ, công việc của tổ trọng án sẽ không gặp phiền toái gì đâu. Thật sự nếu có yêu cầu, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chạy về thành phố Thụy Bảo hỗ trợ.

Lý Tùng Lâm nói:

- Đã quyết định như vậy rồi, vậy thì cầu chúc cậu công việc thuận lợi ở thành phố Lỗ Tây. Chuyện điều động tôi sẽ nói chuyện với cục trưởng Hàn, các cậu cứ yên tâm thi đấu đi.

Đỗ Long nói:

- Đã thi xong rồi, buổi chiều có khả năng sẽ quay về. Tôi cùng Thẩm Băng Thanh, Thạch Siêu Vũ đều thuận lợi thăng cấp. Đầu tháng chín phải tới thành phố Ngọc Minh tham gia thi tuyển chọn cuối cùng.

Lý Tùng Lâm cười khổ nói:

- Thế sao? Thật là một tin tốt. Đáng tiếc phải làm hời cho tên Hàn Vĩ Quân kia rồi...

Tin tức Đỗ Long phải điều đi truyền ra rất nhanh. Hạ Vũ đối với chuyện này vô cùng tiếc nuối. Buổi tối y thay đổi quán rượu để chúc mừng. Lúc bữa tiệc ăn mừng diễn ra được một nửa, bên ngoài đột nhiên trở nên huyên náo. Ngay sau đó cửa phòng bao bị bật ra, một người đầu đầy máu ngã tiến vào. Người nọ ngã sấp xuống, sau đó bò đến bên chân Đỗ Long, ngẩng đầu kêu lên:

- Đỗ Long, cứu mạng!

Đỗ Long định thần nhìn lại, người ngã vào lúc này là Dương Đa Quân vừa rồi mượn cơ đi tiểu rồi chuồn đi. Theo sát phía sau lại có mấy người nhảy vọt vào, đằng đằng sát khí. Hơn nữa từng tên từng tên đều mặc trang phục cảnh sát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi