CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long toát mồ hôi, nói:

- Vâng ạ, Bí thư Bạch… Cả tối hôm qua cháu ở cùng với Tiên nhi. Đó đều là chủ ý của cháu, xin bác đừng trách Tiên nhi.

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cháu và nó đã yêu nhau từ lâu, cháu tưởng ta không biết sao? Sở dĩ ta hỏi như vậy là vì tối qua xảy ra một chuyện có chút liên quan tới cháu. Nếu Tiên nhi luôn ở bên cạnh cháu vậy thì có thể làm chứng cho việc cháu không ở hiện trường.

Đỗ Long trong lòng căng thẳng, hỏi:

- Bí thư Bạch, xảy ra chuyện gì vậy ạ, là ai có chuyện ạ?

Bạch Tùng Tiết nói:

- Cháu còn nhớ Trần Viễn Đại không? Hôm qua cháu đã đánh cậu ta rất thảm hại, tối qua cậu ta bị tập kích trong một con hẻm nhỏ, trên người tổng cộng bị đâm mười tám nhát dao, chết rất thảm.

Đỗ Long hơi sửng sốt, nói:

- Không phải cháu làm, sau khi thi đấu xong cháu chưa gặp lại anh ta. Tối qua cháu và Tiên nhi uống rượu mừng công, rồi sau đó cùng đến Tinh Quang hát karaoke, đến hơn mười giờ. Sau đó cùng nhau trở về nhà mới của chúng cháu.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Ta biết không phải là cháu làm, cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi. Cháu cũng lợi hại thật đấy, đến nhà mới cũng mua rồi cơ đấy. Vậy cháu định đến khi nào thì cưới Tiên nhi? Ta cũng muốn sớm có cháu bế một chút.

Đỗ Long nói:

- Chuyện kết hôn chúng cháu chưa từng nói tới. Bí thư Bạch, tối nay cháu định tới nhà thăm hai bác, đến lúc đó sẽ nói tiếp chuyện này ạ.

Bạch Tùng Tiết cười nói:

- Được, tối nay hai đứa đến ăn cơm đi, còn nữa, nếu hai đứa đã xác định rõ mối quan hệ rồi thì có phải ở những nơi không câu nệ tiểu tiết cháu cũng nên thay đổi cách gọi đi không?

Đỗ Long cười nói:

- Vâng, bác trai.

Bạch Tùng Tiết đáp lại rõ ràng và còn nói:

- Ta thật mong chờ ngày cháu gọi ta là “ba”. Đời này ta vẫn nuối tiếc một điều, đó chính là không có một thằng con trai….nhưng cháu rất được. Tiên nhi ở bên cháu ta cũng yên tâm rồi.

Đỗ Long chợt thấy trong lòng bất an, chuyện trái lẽ lẽ thường này tất nhiên phải có căn nguyên. Tâm tư của Mã Quang Minh Đỗ Long cũng đã đoán đúng được phần nà. Vậy còn Bạch Tùng Tiết kia thì sao? Tối nay đến nhà Bạch Tùng Tiết lần này có lẽ phải thăm dò một chút.

Sau khi uống chai nước ngọt Thạch Siêu Vũ đã lấy lại tinh thần, các tuyển thủ có vé tới Bắc Kinh bọn họ được thông báo hai giờ ba mươi chiều tới phòng họp lớn của cục công an thành phố họp, sau đó mọi người đều giải tán.

Đỗ Long đang định lên xe bus đột nhiên có tiếng máy xe gầm rú nhanh chóng tiếp cận. Đỗ Long mỉm cười nhìn Bạch Nhạc Tiên, nhưng cô ta lại lườm hắn một cái rồi nói:

- Không phải là do em gọi tới, trên đời này người thích tốc độ nhiều lắm, từ lần tới ủy ban kỷ luật đã lâu rồi em chưa làm thế.

Đỗ Long cười nói:

- Anh còn chưa nói em, em căng thẳng gì chứ?

Một chiếc Halley màu đỏ nhanh như điện chớp đi sát lại bên cạnh chiếc xe bus, sau đó phanh K-Í-T..T... một tiếng. Bánh sau xe bay lên không trung, chiếc xe lấy bánh trước làm điểm đỡ, quay vòng 180° rồi mới hạ xuống. Người lái chiếc mo-to sang trọng kia dừng máy, rút chìa khóa xe ra, đạp chân chống, sau đó bước xuống khỏi xe.

Một chuỗi động tác đó vô cùng đẹp, xung quanh vang lên những tiếng hò reo, càng hiếm thấy đó là bộ trang phục bó sát của tay lái đó có thể nhìn thấy thân hình cao hoàn mỹ… Người lái chiếc mô tô này rõ ràng là một cô gái.

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đều tò mò nhìn tay đua đó, chỉ thấy hai tay cô ta đang tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, cũng trong thời khắc đó cô ta hất đầu mạnh một cái, mái tóc dài mượt bay lên như mây rồi rủ xuống như thác nước. Cảnh tượng này ngay cả Đỗ Long cũng có cảm giác hai mắt sáng lên, những cậu bé, cô bé bên cạnh đều trở nên ngơ ngẩn.

Nữ xa thủ đặt mũ bảo hiểm xuống đi tới trước chiếc xe bus nhìn một hồi, rồi đi tới chỗ Đỗ Long, lạnh lùng hỏi:

- Anh đẹp trai, các anh đến từ châu Đức Hồng phải không? Trên xe có ai tên Đỗ Long không?

Cô gái này không chỉ dáng đẹp, tóc đẹp, khuôn mặt của cô ta cũng hết sức diễm lệ, rõ ràng đó lại là một cô gái xinh đẹp. Đỗ Long còn chưa kịp đáp lời, Bạch Nhạc Tiên đã hỏi cảnh giác:

- Cô tìm Đỗ Long làm gì?

Cô gái kia nói vẻ không kiên nhẫn:

- Tìm hắn xin chữ ký. Rốt cuộc thì Đỗ Long có ở đây không? Đợi đã…

Cô ta kéo chiếc khóa áo xuống trước ngực, cặp tuyết lê bị ép chặt bởi khóa chiếc áo da lập tức ép ra ngoài. Mặc dù chỉ lộ một phần ba thôi, phần quan trọng vẫn bị nịt ngực chặn lại, nhưng chính vì chỉ nhìn thấy một phần mà sức hấp dẫn tăng lên bội phần.

Bạch Nhạc Tiên trợn mắt lên, cô còn chưa kịp che mắt Đỗ Long lại, cô gái kia đã sờ tay vào ngực lấy tấm ảnh bị mồ hôi làm ẩm và cong lên ra. Độ cong của tấm ảnh không khỏi khiến người ta tưởng tượng lan man...

Cô gái đẹp đó cầm ảnh nhìn về phía Đỗ Long, nói:

- Ừm, không sai, anh chính là Đỗ Long. Mau kí một chữ lên bức ảnh, tôi còn phải mau chóng quay về nữa.

Bức ảnh vẫn còn hương mồ hôi và độ nóng được đưa tới trước mặt Đỗ Long. Nhưng Bạch Nhạc Tiên lại đưa tay ngăn lại, nói không chút khách khí:

- Cô là ai? Dựa vào đâu mà phải ký tên cho cô?

Cô gái liếc nhìn Bạch Nhạc Tiên, nói:

- Còn cô là ai? Dựa vào đâu mà Đỗ Long phải nghe lời cô?

Bạch Nhạc Tiên ngạo nghễ nói:

- Tôi là bạn gái anh ấy.

Cô gái kia ồ một tiếng, nhìn Bạch Nhạc Tiên từ trên xuống dưới một chút rồi quay đầu cười nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, không ngờ anh lại thích loại sư tử Hà Đông này. Chuyện ký tên này chắc không cần phải xin phép sư tử cái chứ?

Bạch Nhạc Tiên tức giận không chịu được, Đỗ Long vỗ nhẹ nhẹ vai cô ta, cười nói:

- Không sao, em đừng căng thẳng. Bút đâu? Hôm nay tôi không mang bút theo.

Cô gái kia ồ một tiếng rồi tìm quanh, nói với Đỗ Long:

- Anh chờ một chút, giờ tôi đi mượn một cây.

Lúc cô gái xoay người đi mượn bút, Bạch Nhạc Tiên hừ một tiếng, nói:

- Sao anh lại đồng ý kí tên cho cô ta? Phải lòng cô ta rồi phải không?

Đỗ Long cười nói:

- Tiên nhi, em ghen tuông vô cớ đấy, nhớ ngày đó em cũng xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng này…

Bạch Nhạc Tiên mặt đỏ lên, cô nói:

- Lúc đó tháng mấy? Giờ là tháng mấy? Cô ta mặc thế không thấy nóng à? Em thấy cô ta cố ý quyến rũ người khác, hồ ly tinh!

Đỗ Long nhéo vào má Bạch Nhạc Tiên một cái, cười nhỏ:

- Anh đã bị con hồ li tinh là em mê hoặc rồi, cứ coi như cô ta là hồ li tinh chín đuôi đi chăng nữa cũng chẳng quyến rũ nổi anh đâu. Yên tâm đi, cũng chỉ là chữ ký thôi mà.

Dựa vào sắc đẹp của mình và bộ đồ khêu gợi, cô gái xinh đẹp kia nhanh chóng mượn được bút từ tay một nam sinh mặt đỏ tai hồng. Đỗ Long nhận bức ảnh vẫn còn hơn cong cong, phát hiện trên tấm ảnh ngoại trừ có chân dung của mình ra, còn có hình bán thân nghệ thuật của một cô gái cười nói tự nhiên, bức ảnh này đã từng qua photoshop.

Đỗ Long sửng sốt, nói:

- Cô gái này là ai? Sao cô lại mang hình của mình và của tôi chỉnh sửa thành một tấm?

Cô gái kia cười nói:

- Đây là một em lớp dưới của tôi, tên là Âu Dương Đình. Chúng tôi đều là học sinh trường cảnh sát Thiên Nam, cô ấy là fan cuồng của anh. Hôm nay cô ấy vốn định đích thân tới cổ vũ cho anh, đáng tiếc lại mới bị bệnh phải nhập viện, đành nhờ tôi đến. Thế nào? Không muốn ký tên sao? Ký một chữ không khó vậy chứ?

Đỗ Long bật cười lớn, thuần thục ký tên mình vào bức ảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi