CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Địch Xuân Liên lại bật khóc hu hu, hơn nữa càng khóc càng thương tâm, lần này khóc thì không thể dừng lại được. Đường Minh Hoa vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi, thấy thế chỉ đành từ bỏ ý định. Đỗ Long an ủi một chút, nói với Địch Xuân Liên:

- Chị Địch, bây giờ chúng tôi muốn đến nhà chị điều tra một chút, xem xem Tiểu Lương có lưu lại manh mối gì không, chị thấy bây giờ có thích hợp không?

Địch Xuân Liên hỏi:

- Khi nào tôi mới được nhận xác của Tiểu Lương về?

Đỗ Long nói:

- Đợi bên pháp ý thông báo, chắc không trì hoãn quá lâu đâu.

Địch Xuân Liên nói:

- Các anh có thể theo tôi đi xem di vật của Tiểu Lương, tuy nhiên tốt nhất đừng đông người quá.

Đỗ Long nói:

- Được, tôi sẽ dẫn hai người qua, lão Đường đến trường học gặp giáo viên và bạn học cậu bé hỏi thăm chút tình hình. Đội trưởng Thạch anh đến quán ba, quán nét nơi cậu bé hay tới điều tra một chút, tiện thể điều tra thêm xem Tiểu Lương bình thường hay qua lại dạng người nào trong xã hội. Nếu cần thiết thì dẫn mỗi địa bàn một người về tra hỏi, sắp xếp như vậy các anh không có ý kiến gì chứ?

Đường Minh Hoa và Thạch Chung Đào nói:

- Được, mọi người phân công nhau hành động, có tin tức gì thì lập tức báo cho nhau biết.

Đỗ Long dẫn theo Bạch Hồng Ấn và Trương Hoành Lợi đi theo chiếc xe BMV của Địch Xuân Liên tới một tiểu khu gần công ty xăng dầu. Khi Địch Xuân Liên dẫn bọn Đỗ Long lên lầu thì có chút kinh ngạc nhìn bọn họ, nói:

- Tổ trưởng Đỗ, các anh còn trẻ nhỉ, bây giờ ngay cả đội ngũ cảnh sát cũng trẻ hóa hết rồi?

Bạch Hồng Ấn tiếp lời nói:

- Chị Địch, chị đừng nhìn vẻ bề ngoài trẻ trung của bọn tôi, trông vậy thôi chứ phá án lợi hại lắm đấy. Nhất là tổ trưởng Đỗ của chúng tôi, anh ấy là một ngôi sao sáng mới nổi trong giới cảnh sát thành phố Thụy Bảo đấy. Tổ trọng án chính là nơi mà lãnh đạo đặc biệt thiết kế cho anh ấy. Cho đến nay chưa án nào không phá được, chị cứ yên tâm đi. Hung thủ giết hại Tiểu Lương tuyệt đối chạy không thoát khỏi tay tổ trọng án chúng tôi đâu!

- Vậy sao? Vậy thì tốt… vậy thì tốt…

Địch Xuân Liên nói, đột nhiên một chân bị hẫng, trượt khỏi bậc cầu thang, cô ta ơ lên một tiếng rồi bổ nhào người về phía trước. Đỗ Long nhanh tay nhanh mắt giơ tay tóm lấy cô ta, hắn hỏi:

- Chị Địch, căn nhà này chắc cũng phải hơn chục năm rồi nhỉ? Anh chị sao vẫn chưa tính đến chuyện chuyển nhà? Với tài lực của anh chị, mua một căn biệt thự cũng không khó, chí ít cũng được sống ở nơi có cầu thang máy.

Địch Xuân Liên thở dài, nói:

- Tôi cũng muốn thế, nhưng bố Tiểu Lương lại không muốn đổi. Anh ấy nói leo cầu thang có thể rèn luyện thân thể… còn nói cái gì mà ở biệt thự dễ bị trộm cắp… cho nên vẫn cứ ở đây.

Nhà họ Hoàng sống trên tầng năm, lúc mở hai cánh cửa chống trộm nặng trịch, nó phát ra thứ âm thanh chói tai. Đỗ Long nhíu mày nói:

- Chị Địch, khi Tiểu Lương đi hẳn là cũng phát ra âm thanh lớn như vậy, lẽ nào chị ngủ say đến mức không nghe thấy?

Địch Xuân Liên nói:

- Tôi có chút suy nhược tinh thần, bác sĩ kê cho tôi mấy liều thuốc ngủ, cho nên tôi ngủ như chết ấy. Thằng bé nhân cơ hội chuồn đi, tôi thật sự không biết một chút gì cả.

Đỗ Long ồ một tiếng, nhân lúc đi giày chụp, ánh mắt quét một lượt khắp phòng khách, chỉ thấy trong phòng bài trí một bộ ghế sa lon bằng da thật, một chiếc TV tinh thể lỏng màn hình 42 inch treo tường, bên dưới bày một đầu phát HD, một chiếc xbox1080, một chiếc ps5 và một máy Nintendo.

Nếu là hai năm trước, Đỗ Long nhìn thấy ba loại máy chơi game cầm tay nổi tiếng cùng xuất hiện này, tất nhiên sẽ hâm mộ vô cùng. Bây giờ hắn lại khẽ thở dài, Hoàng Hoa Lương khi còn sống đúng là một đứa trẻ khiến người ta hâm mộ.

Địch Xuân Liên phát hiện Đỗ Long nhìn ba chiếc máy chơi game kia, cô ta nói:

- Mấy chiếc máy chơi game đó là tôi mua cho Tiểu Lương, tôi chỉ muốn làm nó vui vẻ… vì thế nên thường xuyên bị bố thằng bé trách cứ…

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Nuông chiều nó quá quả thực cũng không tốt, phòng ngủ của Tiểu Lương ở đâu? Chúng tôi chủ yếu là muốn xem phòng của cậu bé.

Địch Xuân Liên gật gật đầu, dẫn bọn Đỗ Long đi vào phòng thứ hai. Đây vừa là phòng sách, cũng là phòng ngủ, phòng chơi game của Tiểu Lương…

Trong phòng có một chiếc giường, một chiếc tủ sách được sắp xếp cố định, còn có một chiếc bàn học đặt cạnh cửa sổ. Trên bàn học đặt một chiếc máy tính rất khủng, màn hình loại 27inch…

Địch Xuân Liên nói:

- Máy tính của Tiểu Lương năm nào cũng thay cái mới nhất tốt nhất, chiếc máy tính này là tôi mua cho nó khi nghỉ hè, hơn ba mươi ngàn… các thiết bị đi kèm đều là hàng cao cấp trên thị trường…

Địch Xuân Liên nói không sai, tất cả đồ vật sử dụng trong căn phòng này đều là những thứ đắt tiền, một con chuột cũng phải có giá hơn một ngàn, mười mấy phím bên trên, nhìn thôi cũng khiến người ta choáng váng đầu óc.

Căn phòng dọn dẹp rất ngăn nắp, hoàn toàn không giống không gian sống của một đứa trẻ phản nghịch. Đối với điều này, Địch Xuân Liên giải thích rằng buổi trưa hàng ngày đều có người tới nhà dọn dẹp, phòng của Hoàng Hoa Lương là do người giúp việc thu dọn.

Đối với cách nói này, Đỗ Long có chút nghi ngờ, bởi vì cho dù là con thì cậu ta cũng có rất nhiều bí mật, thông thường mà nói nó tuyệt đối sẽ không thích địa bàn của mình bị người khác xâm nhập.

Tuy nhiên mỗi nhà mỗi cảnh, nói không chừng Hoàng Hoa Lương không để ý đến chuyện người khác dọn dẹp phòng của mình thì sao?

Đỗ Long xốc khăn trải giường lên, đầu tiên hắn nhìn tình hình chiếc đệm, chiếc ga trải giường đã dùng một thời gian, đệm Simmons (nệm cao cấp) bên dưới ga không có vấn đề, thậm chí hắn còn nhấc hẳn cả chiếc đệm lên nhìn.

Địch Xuân Liên lúc này không nói gì, cô ta có chút bất đắc dĩ nhìn ba vị cảnh sát tìm tòi khắp nơi trong nhà mình. Đỗ Long dùng đèn pin rọi xuống gầm giường, quan sát dấu vết dưới chân giường, cũng không có dấu hiệu chiếc giường bị xê dịch. Đỗ Long cuối cùng xác nhận Hoàng Hoa Lương không bị sát hại trên chiếc giường này.

Một chiếc khung ảnh trên đầu giường đã thu hút sự chú ý của Đỗ Long, chỉ thấy những tấm ảnh xuất hiện trong khung phần lớn đều là những bức cậu bé chụp chung với bố mình, còn có tấm ảnh mẹ đẻ cậu ta bế cậu ta nữa, rồi có cả ảnh chụp cùng bạn học… rõ ràng không có bất kỳ một tấm ảnh nào chụp chung cùng Địch Xuân Liên.

Địch Xuân Liên chán nản nói:

- Bất luận tôi đối xử tốt với Tiểu Lương như thế nào, nó vẫn luôn không gần gũi với tôi… càng lớn nó càng lạnh lùng với tôi. Đứa trẻ này quả thực đã coi tôi là kẻ thù rồi, mẹ nó cũng đâu phải chết do tôi chứ…

Đỗ Long hỏi ngược lại:

- Ồ, cô ấy sao lại chết?

Địch Xuân Liên nói:

- Cô ấy chết vì bị bệnh…tuổi còn trẻ đã mắc căn bệnh nan y, có tiền cũng không chữa được, cứ thế mà đi. Bố thằng bé hai năm sau mới cưới tôi về, lúc đó trong nhà loạn như một cái ổ chó vậy. Nếu không phải là tôi, thì căn nhà này loạn không biết thành ra thứ gì rồi.

Đỗ Long lôi chiếc ngăn kéo ở tử đầu giường ra, bên trong đặt rất nhiều món đồ chơi từ hình vuông thần bí đến máy tính bảng, khiến người ta không khỏi nhớ nó vẫn là một đứa trẻ, trong đó có một hộp nhạc thu hút sự chú ý của Đỗ Long.

Đỗ Long vặn dây cót, mở nắp hộp nhạc lên, chỉ thấy hai nhân vật pinocchio một nam một nữ mặc cổ trang nhảy ra ngoài, họ vừa múa vừa hát trong tiếng nhạc đệm tiến hành hôn lễ, cuối cùng từ từ sát vào nhau và hôn môi…

- Đây là đồ chơi chị mua cho Tiểu Lương à?

Đỗ Long nghiêng đầu hỏi.

Địch Xuân Liên đứng ở cửa ra vào nói:

- Không phải tôi mua, hộp nhạc này hẳn là của một cô bé tặng cho nó, từng vì cái này mà tôi dạy nó không được yêu sớm, nhưng thằng bé căn bản không nghe lời… Về sau tôi thấy thành tích học tập của nó xuống dốc, tôi đã càu nhàu với nó, mẹ kế thật sự là khó làm mà…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi