CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Lưu Đức Phức cởi sạch quần áo rồi lao lên giường. Hàn Ỷ Huyên hoảng sợ thét lên chói tai. Chỉ thấy lúc Lưu Đức Phức đang bổ nhào tới trước giường thì đột nhiên “á” một tiếng rồi ngã gục về phía trước, cơ thể gã nặng nề đổ vật xuống chiếc giường hơi, rơi xuống ngay kế bên Hàn Ỷ Huyên, khiến cho cô bắn lên. Tiếng thét chói tai của Hàn Ỷ Huyên vang lên cùng lúc cô ngã trở lại trên giường, phản lực của cú ngã đó tác động ngược trở lại Lưu Đức Phức khiến gã lăn qua một bên rồi rơi xuống đất, nhưng lúc này gã vẫn hề không nhúc nhích gì mà giống như đã hôn mê bất tỉnh.

Đối mặt với thay đổi đột ngột này, Hàn Ỷ Huyên trợn mắt há mồm. Chỉ thấy bên ngoài lều đột nhiên xuất hiện một bóng người. Hàn Ỷ Huyên hoảng sợ, nhưng ngay sau đó cô phát hiện người đó không ngờ lại là Đỗ Long. Không biết Hàn Ỷ Huyên lấy sức mạnh từ đâu ra, vậy mà cô có thể giãy dụa bò từ trên giường xuống, sau đó nghiêng ngả lảo đảo nhào vào ngực Đỗ Long.

- Đỗ Long… hu hu…

Hàn Ỷ Huyên sợ hãi núp trong lòng ngực của Đỗ Long, khóc rống lên. Đỗ Long ôm chặt thân thể của cô, ngửi mùi thơm phát ra cơ thể cô, rồi nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô:

- Không sao rồi… không sao rồi… đều tại anh đến chậm… có anh ở đây, không ai có thể làm hại em…

Hàn Ỷ Huyên cố sức mà khóc. Ánh mắt Đỗ Long quét qua hiện trường một lần. Hôm nay, Lưu Đức Phức quả thật chuẩn bị rất đầy đủ, đáng tiếc là gã gặp phải Đỗ Long, nếu không chú chim bồ câu Hàn Ỷ Huyên này đúng thật là trốn không thoát lòng bàn tay của gã rồi.

Hàn Ỷ Huyên cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại, hai mắt cô đẫm lệ nói với với Đỗ Long:

- Đỗ Long, mang em rời khỏi nơi này, em không muốn gặp lại tên khốn kia nữa.

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Em không nghe qua hắn nói gì sao? Anh họ hắn là trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy đấy. Cho dù em có trở lại đài truyền hình tỉnh thì hắn sẽ bỏ qua cho em sao? Đến lúc đó, hắn trở mặt thì chuyện gì hắn cũng có thể làm ra đươc. Cho nên, vấn đề cần phải giải quyết ngay tại đây.

Hàn Ỷ Huyên chần chờ một lúc, nói:

- Anh… không lẽ anh muốn hắn vĩnh viễn nằm lại chỗ này sao?

Đỗ Long nói:

- Sao có thể như vậy chứ, anh là cảnh sát chứ không phải sát thủ. Anh chỉ tính lợi dụng thiết bị sẵn có ở chỗ này của hắn, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông để thu thập hắn mà thôi.

Hàn Ỷ Huyên hiểu ra ý tứ của Đỗ Long, cô ngẫm nghĩ một lúc, nói:

- Biện pháp này đối với loại cặn bã như hắn có thể không dùng được đâu. Chỉ cần hắn mặc kệ tất cả thì đoạn video khỏa thân này đối với hắn không có hiệu quả.

Đỗ Long nói:

- Em nói đúng, loại lưu manh này quả thật khó đối phó. Chẳng qua phương pháp anh muốn dùng cũng không phải loại phương pháp bình thường, em chờ một lát, để anh cho hắn ngủ thêm một lúc trước đã…

Đỗ Long buông Hàn Ỷ Huyên ra, đi qua bên kia, cúi người ấn nhẹ xuống cổ của Lưu Đức Phức một lúc, sau đó quay người trở lại trước mặt Hàn Ỷ Huyên, nói:

- Đi thôi, anh đưa em lên xe trước. Tình cảnh anh thu thập tên Lưu Đức Phức này em không nên xem.

Hàn Ỷ Huyên mím môi, xoay người nói với Đỗ Long:

- Anh không có ý định tìm chìa khóa để mở còng tay cho em sao?

Nhìn bộ dạng bất lực hai tay để sau lưng của cô, Đỗ Long cười nói:

- Thật ra anh cũng muốn vậy lắm chứ, đáng tiếc em không phải là loại phụ nữ có thể trói tay được…

Đỗ Long tìm được chìa khóa để mở còng tay cho Hàn Ỷ Huyên. Hiện giờ đầu óc của Hàn Ỷ Huyên vẫn còn hơi mê muội, sau khi hai tay được tự do thì cô lập lức dùng tay vịn đầu, nói:

- Tên khốn kiếp này không biết đã hạ loại thuốc gì mà đầu em bây giờ vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Đỗ Long nói:

- Để anh dìu em lên xe nghỉ ngơi, đối với loại thuốc này chỉ có cách nghỉ ngơi và uống nhiều nước một chút thì mới có thể nhanh chóng bình phục.

Đỗ Long dìu Hàn Ỷ Huyên ngồi lên xe của đài truyền hình. Hàn Ỷ Huyên nói:

- Đỗ Long, anh có mang nước theo không? Em muốn uống nước, nước trên xe có thể đều đã bị tên khốn kia bỏ thuốc, em không dám uống vào nữa đâu.

Đỗ Long nói:

- Vậy em chờ chút nhé, anh đi lấy nước về cho em.

Một lúc sau, Đỗ Long cầm một chai nước khoáng còn chưa mở nắp quay lại. Sau khi Hàn Ỷ Huyên mở ra liền uống một hơi hết nửa chai vào bụng. Trong lúc Đỗ Long sắp xếp để cô nghỉ ngơi thật tốt thì Hàn Ỷ Huyên chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng mê man, không ngờ cô lại mơ mơ màng màng thiếp đi, khiến chai nước khoáng trong tay cô rơi xuống, thế nhưng Đỗ Long lanh tay lẹ mắt đã chụp lại được.

Đỗ Long lại lấy ra một chai nước khoáng giống như vậy, đổ đi một nửa nước bên trong xong đóng nắp lại, sau đó nhét vào túi quần Hàn Ỷ Huyên. Nước trong chai mà Hàn Ỷ Huyên đã uống thì bị hắn đổ đi hết, cả cái vỏ chai cũng bị nhét vào trong thùng rác trên xe.

- Ngủ một giấc cho tốt, tỉnh lại sẽ về đến nơi.

Đỗ Long sờ sờ khuôn mặt Hàn Ỷ Huyên. Sau khi ngẫm nghĩ một lúc, hắn không kìm nổi mang theo nụ cười xấu xa mà đưa miệng tới, hôn lên đôi môi nhỏ xinh xắn của cô. Hắn hơi lưu luyến nói:

- Đáng tiếc hai ngày nay bận quá, không có thời gian ở bên em, bằng không thì…

Đỗ Long cố nén kích động muốn bóp hai con thỏ trước ngực Hàn Ỷ Huyên. Lúc về tới lều quay phim, hắn trùm lên đầu một cái mặt nạ khỉ, sau khi làm một số thứ chuẩn bị thì liền dùng hai tay đánh cho Lưu Đức Phức tỉnh lại.

Sau khi Lưu Đức Phức tỉnh lại, nhìn thấy trước mặt mình là một tên che mặt, trong tay còn cầm một con dao rựa dài cả thước, gã hoảng sợ kêu lên:

- Mày là ai, mày mà dám động tới một sợi lông của tao thì anh họ tao sẽ không tha cho mày!

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa đi, mày ở trong mắt anh họ mày chẳng qua chỉ là một con ruồi gây phiền phức mà thôi. Cho dù mày chết thì cũng không ai thật lòng giúp mày truy tìm hung thủ đâu, mày có muốn thử một chút hay không?

Lưu Đức Phức phát hiện tay chân mình đều bị chính những “vật phẩm tình thú” mà gã mang đến khóa chặt, gã vội cười làm lành nói:

- Đại ca, thằng em cùng anh không oán không cừu, xin anh đừng làm thế, anh muốn gì em cũng cho anh.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nếu tao muốn mạng của mày thì sao?

Lưu Đức Phức vội nói:

- Cái mạng ti tiện của thằng em đây hiện đang nằm trong tay anh, chỉ cần đại ca anh tha cho em, sau này có chuyện gì cứ tìm em, em đảm bảo sẽ làm thỏa đáng.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Nói thật là dễ nghe, đáng tiếc là không có ý nghĩa thực chất gì cả, nếu sau này mày lại bán đứng tao thì tao tìm ai kêu oan đây? Nếu mày không muốn chết thì phải khai ra một hai việc mà mày sợ bị lộ ra ngoài ánh sáng nhất. Phải nắm trong tay nhược điểm của mày, tao mới có thể tin tưởng mày được.

Đối mặt với khảm đao không ngừng huơ qua huơ lại trước mặt, Lưu Đức Phức tâm hoảng ý loạn thuận miệng nói ra vài chuyện xấu mà gã đã làm, ví dụ như chuyện nữ chủ trì chính của đài truyền hình tỉnh trước đây đã bị gã hãm hiếp rồi chụp ảnh nude để uy hiếp các loại.

Việc này đối với Lưu Đức Phức căn bản chỉ là chuyện râu ria. Đỗ Long cười lạnh nói:

- Mày định lấy mấy chuyện vặt vãnh này ra để cho có lệ hả, xem ra mày không muốn sống nữa rồi. Ở nơi rừng thiêng nước độc này muốn giết một người còn dễ hơn so với giết một con gà, giết xong rồi ném xuống hố trời nào đó thì mấy trăm năm sau mày có thể biến thành tiêu bản đấy. Tính nhẫn nại của tao rất kém, mày mà còn ôm tâm lý may mắn nữa thì cũng đừng trách tao không khách khí!

Đỗ Long xẹt một đao bổ vào nền đất trước mặt Lưu Đức Phức, đao này gần như sượt qua mặt gã. Lưu Đức Phức sợ tới mức đái ra quần, vội vàng kêu lên:

- Đừng giết em, em nói, em nói! Ngoại trừ cưỡng hiếp mấy nữ chủ trì của đài truyền hình tỉnh thì em còn hãm hiếp chị dâu của em. Chỉ cần việc này bại lộ thì em nhất định phải chết. Đại ca, em nói là sự thật, anh đừng giết em.

Đỗ Long cười lạnh nói:

- Thỏ không ăn cỏ gần hang, vậy mà ngay cả vợ của anh họ mày cũng dám hãm hiếp, quả thật là không sợ chết mà. Nhưng nói không đối chứng, mày bảo tao làm sao tin mày được?

Đỗ Long hỏi.

Lưu Đức Phức chỉ đành phải đem ID và mật mã của tài khoản lưu trữ video và ảnh chụp trên mạng nói ra cho Đỗ Long. Đỗ Long còn ngại không đủ, lại tiếp tục ép hỏi ra vài cái tài khoản trên mạng khác của gã. Lưu Đức Phức một lòng muốn sống nên đành phải nói ra tất tần tật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi