CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long trầm mặc một hồi, đột nhiên nói:

- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, tôi rất kính trọng ngài, tuy nhiên chuyện này tôi cảm thấy ngài suy nghĩ không thỏa đáng.

Nhạc Nhật Tân có chút tức giận Đỗ Long, ông ta nói:

- Ta suy xét không thỏa đáng? Chẳng lẽ khoanh tay giao con gái vào tay kẻ không có trách nhiệm như cậu là thỏa đáng sao? Cậu còn dám cãi ta? Nếu như cậu không nói ra được một lý do, ha ha...

Giờ Nhạc Nhật Tân tức giận với tư cách là bậc làm cha mẹ, Đỗ Long thoải mái hẳn, hắn nói:

- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, cả đời ngài chẳng lẽ chưa từng phải đối mặt với hai sự lựa chọn khó khăn? Nhất là về phương diện tình cảm. Ngài cho phép tôi nói thật, ngài cũng phải thẳng thắn như tôi đấy. Chúng ta đều là đàn ông, không có gì là không thể nói cả.

Nhạc Nhật Tân sa sầm mặt nói:

- Có, nhưng ta kiên định lựa chọn mẹ Băng Phong. Chúng ta vẫn rất ân ái, gia đình cũng vẫn rất yên bình, cho đến khi cậu xuất hiện.

Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:

- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, ngài biết đấy, tôi là cảnh sát hình sự. Hơn nữa tôi phá án dễ như uống nước, không ai có thể lừa được tôi, lời ngài vừa rồi hình như hơi có chút nghĩ một đằng nói một nẻo thì phải?

Nhạc Nhật Tân không phủ nhận, ông ta chỉ trầm giọng nói:

- Mỗi người trong đời đều có rất nhiều việc phải lựa chọn, không thể cùng lúc có cả cá và tay gấu. Đây là đạo lý mà mọi học sinh trung học đều hiểu, đặc biệt là về phương diện tình cảm, không thể chân đạp hai thuyền, thân là cảnh sát, chẳng lẽ đến chuyện này cậu còn cần ta phải dạy?

Đỗ Long thở dài:

- Nhân sinh trăm năm, chớp mắt là qua. Tôi chỉ không muốn để cho người bên cạnh mình, nhất là người phụ nữ của tôi phải đau khổ mà thôi.

Nhạc Nhật Tân nói:

- Niềm vui nhất thời sẽ mang đến nỗi đau lâu dài, vùi lấp được càng sâu lại càng khó có thể tự kiềm chế, có đáng không? Không phải cậu không hiểu, chỉ là cậu không muốn suy xét mà thôi. Điều này cho thấy cậu là người không có tính trách nhiệm.

Đỗ Long lắc đầu, nói:

- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, người ngài nói là những người bình thường, còn tôi là ngoại lệ. Tôi đủ khả năng khiến những người bên cạnh tôi đều được sống vui vẻ, bất luận là về mặt tinh thần hay vật chất, tôi cũng có thể cam đoan làm được điều này. Giờ không phải là thời ép duyên nữa rồi, chúng ta có quyền tự lựa chọn, tôi cũng không ép Băng Phong phải yêu tôi. Nhưng có người lại luôn ép Băng Phong lấy người mà cô ấy không thích. Điểm này hẳn là ngài rất rõ.

- Vì ta muốn tốt cho con bé!

Nhạc Nhật Tân nói.

- Tôi cũng muốn tốt cho cô ấy!

Đỗ Long cũng không chịu nhượng bộ.

Nhạc Nhật Tân thật sự nổi cáu, tên cảnh sát nhỏ nhoi trước mắt này chẳng những già mồm, rõ ràng còn dám hùng hổ dùng lý lẽ nói cứng với mình, thật ghê tởm.

Nói về cấp bậc thì Nhạc Nhật Tân có quyền chức cao hơn nhiều so với Đỗ Long, quả thực giống như một trên trời, một dưới đất vậy. Nhưng nhìn từ vị trí của Nhạc Băng Phong thì quan hệ của hai người này lại không cách xa đến thế, một người là cha, một người là người yêu. Đỗ Long luôn miệng gọi Chủ tịch Quốc hội, nhưng rõ ràng lại đối xử với ông ta như là một ông cha vợ ngạo mạn, nhất thời Nhạc Nhật Tân chưa có cách gì thu phục hắn.

Nhạc Nhật Tân chau mày suy nghĩ một hồi, đang định nói, Đỗ Long lại giành lời trước:

- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, kỳ thật chuyện không nghiêm trọng như ngài tưởng tượng, mấy ngày nữa tôi đều phải thi đấu, có thể để Băng Phong tới xem tôi thi đấu không? Sau khi kết thúc đại hội tôi phải về tỉnh Thiên Nam, một năm rưỡi nữa cũng không có cơ hội quay lại Bắc Kinh, chuyện của tôi với Băng Phong ngài cũng không cần phải đau đầu như vậy. Nói không chừng một thời gian ngắn sau Băng Phong sẽ quên tôi cũng nên, với tính cô ấy nếu ngài càng ép thì tôi e mọi chuyện sẽ càng xấu đi.

Nhạc Nhật Tân vốn định nói để Đỗ Long tránh xa Nhạc Băng Phong một chút, sau đó sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này, nhưng nghe được câu nói của Đỗ Long, trong lòng ông ta chợt lo lắng. Thật sự là ông ta đã xem vấn đề quá nghiêm trọng, Bắc Kinh và tỉnh Thiên Nam cách xa ngàn dặm, Đỗ Long lại là người mang chức trách trên mình, hắn không thể suốt ngày trốn tới Bắc Kinh để gặp Băng Phong. Mặt khác...nếu thật sự không được thì đưa Băng Phong ra nước ngoài du học hai năm cũng là một sự lựa chọn không tồi, tội gì phải đánh mất thân phận trước kẻ hậu sinh này chứ?

Sau khi quyết ý rồi Nhạc Nhật Tân nói:

- Đỗ Long, Băng Phong là viên minh châu trong tay ta, nên ta hơi lo lắng cho nó. Chỉ cần mấy đứa giữ quan hệ bạn bè bình thường thì ta sẽ không can thiệp vào. Cứ làm như cậu nói đi, ngày mai con bé sẽ đi xem cậu thi đấu, uống mừng thành công của cậu cũng được… Nhưng ... lần này đừng trốn đi nữa đấy.

Đỗ Long đứng lên, cúi chào Nhạc Nhật Tân, nói:

- Cảm ơn Chủ tịch Quốc hội Nhạc đã thấu hiểu. Tôi tuyệt đối sẽ không phụ tình cảm mà Băng Phong giành cho tôi, xin ngài hãy yên tâm!

Nhạc Nhật Tân thầm nghĩ “con cá mập như cậu luôn chăm chăm bên cạnh con gái tôi mà tôi yên tâm được mới lạ đấy”. Ông ta khoát tay nói với Đỗ Long:

- Cậu có thể đi rồi, tối muộn hãy gọi điện thoại cho Băng Phong, không thì nó lại tưởng tôi ăn tươi nuốt sống cậu rồi.

Đỗ Long cười ha ha, lại cúi chào nói:

- Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!

Nhạc Nhật Tân nói với giọng kém vui:

- Đi đi.

Đỗ Long ăn hai miếng bánh ngọt trên bàn, sau đó uống một hớp trà rồi hắn nói:

- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, tôi nghe nói dạ dày ngài không tốt, tôi nghĩ sau khi uống rượu ngài nên uống nhiều trà Phổ Nhị, nó khá tốt cho dạ dày đấy ạ. Còn nữa, nửa đêm đói bụng uống chút sữa hay ăn thức ăn lỏng gì đó thì tốt hơn, nhất là không nên ăn các đồ ăn khó tiêu hóa như các loại thịt. Thôi tôi không quấy rầy ngài nữa, tạm biệt!

Đỗ Long nói xong liền lui ra ngoài, Nhạc Nhật Tân chau mày, dùng tay trái ấn vào dạ dày mình, ở đó đang đau râm râm, lúc này hai cảnh vệ tiến vào, hỏi:

- Thủ trưởng, chuẩn bị về Trung Nam Hải chứ ạ?

Nhạc Nhật Tân nói:

- Dạ dày ta hơi khó chịu, ở đây có trà Phổ Nhị không? Đi pha cho ta một ấm đến đây… May là ta không mang họ Tưởng… Tên tiểu tử ngu ngốc kia...

Hai nhân viên cảnh vệ không hiểu đầu đuôi ra sao, không biết hai câu cuối cùng Nhạc Nhật Tân nói có ý gì, nhưng bọn họ vẫn đi tìm trà Phổ Nhị, pha một ấm mang lên cho ông ta. Sau khi uống xong, nước trà âm ấm trôi xuống bụng, chứng đau trướng bụng hình như đã đỡ hơn rất nhiều, Nhạc Nhật Tân thầm nghĩ trong lòng “thật không ngờ đúng là có tác dụng, tên tiểu tử đó đúng là vẫn còn có chút tác dụng…”

Lúc Đỗ Long rời khách sạn vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Tiếc là Nhạc Nhật Tân không cho hắn có cơ hội tiếp xúc thêm, nếu không hắn chắc chắn có thể thuyết phục Nhạc Nhật Tân để hắn và Nhạc Băng Phong tiếp tục qua lại…

Đàm Duyệt xuất hiện ở trước mặt Đỗ Long, thản nhiên nói:

- Đi thôi.

Đỗ Long nhìn hắn rồi bỗng nhiên cười nói:

- Tôi biết rồi, hóa ra là Băng Phong học anh, cả ngày nghiêm mặt thế có mệt không vậy?

Đàm Duyệt lạnh nhạt nói:

- Đừng nói nhảm, tôi được điều tới khi cô Nhạc tới thành phố Ngọc Minh.

Đỗ Long cười nói:

- Là vì chuyện đó sao? Hai người phạm lỗi trong tổ các anh sao rồi?

Đàm Duyệt liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Là cô Nhạc nói với cậu sao? Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không cần nói với tôi, tôi không muốn phạm sai lầm, hiểu chưa?

Đỗ Long thở dài, nói:

- Kỳ thật tôi rất muốn giúp bọn họ, đáng tiếc không biết sau khi bị sa thải bọn họ đã đi đâu. Một người bạn của tôi ở tỉnh Thiên Nam có mở một công ty vệ sĩ rất lớn, có chỗ dựa là quân đội, đãi ngộ cũng không tồi. Hiện nay anh ta đang cần người gấp, nhất là những người có thực lực, anh có thể giới thiệu cho tôi vài người không?

Đàm Duyệt lạnh nhạt nói:

- Tôi không giúp được cậu rồi.

Ngừng lại một chút, Đàm Duyệt tiếp tục nói:

- Có lẽ Vương Thăng có thể giới thiệu cho cậu, anh ta là người trong nghề lâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi