CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Hiệp hai của trận đấu đã bắt đầu, hai bên cùng tấn công và phòng thủ, xem ra trận đấu rất hấp dẫn, nhưng Lưu Kế Khôn cảm thấy rất kỳ quặc, bởi vì biểu hiện của Đỗ Long không giống hiệp một. Mỗi quyền của Lưu Kế Khôn, hắn đều dễ dàng né tránh được, có lúc rõ ràng đánh trúng rồi nhưng lực không được mạnh như ý muốn, giống như là đánh vào không khí vậy.

• Đỗ Long càng đánh càng cảm thấy nhẹ nhõm, trong nhưng ngày thi đấu liên tiếp hắn đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú, thuật Lăng Ba Vi Bộ và kỹ xảo chiến đấu mới mà hắn học được từ thầy Mã đã dần dần kết hợp nhuần nhuyễn, vì thế mới khiến Lưu Kế Không có cảm giác Đỗ Long càng ngày càng khó đối phó.

Đến giờ giải lao của hiệp hai, nhiều người đã cảm thấy Lưu Kế Khôn không ổn rồi, Thẩm Băng Thanh nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long cậu mau chóng đánh bại gã đi, đừng hành hạ gã nữa, sao phải như vậy?

Đỗ Long nói:

- Mình có hành hạ gã đâu, không dễ gì gặp đối thủ mạnh như vậy, mình đang dùng gã để luyện công đấy chứ.

Mọi người cảm thấy ớn lạnh, Lưu Tử Huân nhìn Lưu Kế Khôn trước mặt, đột nhiên trong lòng có chút ưu phiền...

- Hiệp thứ ba đánh bại gã, để gã thua đẹp mắt một chút.

Thẩm Băng Thanh nói.

- Được rồi... như vậy quá dễ dãi cho y rồi...

Đỗ Long nói

Hiệp thứ ba bắt đầu, lúc bắt đầu Đỗ Long vẫn dùng chiến thuật như ở hiệp hai, nhưng ngay sau đó hắn tăng mức độ tấn công, Lưu Kế Khôn liên tiếp bị trúng quyền của hắn, đôi tay trước mặt gần như là tê liệt rồi, Đỗ Long lại giáng một quyền nữa lên bả vai y, đôi tay Lưu Kế Khôn run lên, để lộ ra một khe hở ở giữa, Đỗ Long liền đánh một quyền thật mạnh vào mặt y.

Lưu Kế Khôn chỉ thấy trước mặt tối sầm, trán bị chấn động mạnh, sau đó y không còn biết gì nữa, Trong mặt người khác, Lưu Kế Kông bị quyền đó của Đỗ Long đánh gục, tứ chi cứng đờ nằm gục xuống mặt đất, không nhúc nhích...

Lưu Kế Khôn chỉ choáng váng không đến nửa phút, vậy là đã đủ để biến y trở thành kẻ thua cuộc. Khi y tỉnh lại, đã thấy Đỗ Long giơ cao hai tay đón nhận sự hoan hô chúc mừng của khán giả. Lưu Kế Khôn thở dài một tiếng quay đầu lại, không muốn nhìn thấy Đỗ Long dương dương tự đắc như vậy, sau đó lại thấy hết người này đến người khác bước lên sàn vẻ vui mừng chúc mừng Đỗ Long... Lưu Kế Khôn nhắm mắt lại, để đồng đội khiêng xuống lễ đài, một lát nữa còn có một hạng mục thi đấu nữa, nhưng gã không muốn tranh giành với Đỗ Long nữa...

Lưu Kế Khôn đã từ bỏ, đối thủ của Đỗ Long ở cuộc thi chạy 10000m chỉ còn là phượng mao lân giác (lông chim phượng hoàng và sừng kỳ lân – ý chỉ cực kỳ hiếm hoi, gần như không có). Sau khi cuộc đua bắt đầu, Đỗ Long dẫn Thẩm Băng Thanh và Thanh Siêu Vũ chạy nhanh như ngựa phi, từ khi bắt đầu đã đã bỏ xa một số đối thủ tương đối mạnh. Đợi khi bọn họ chạy được 5000m tốc độ đã giảm, ba anh em bọn họ đã dẫn đầu bỏ xa các đối thủ khác, ngay cả những người có năng lực xấp xỉ Lưu Kế Khôn cũng bị bọn họ dẫn trước nửa vòng.

Cuối cùng không còn nghi ngờ gì nữa ba người bọn Đỗ Long là ba người đứng đầu, hơn nữa Đỗ Long với thành tích ba huy chương vàng, là người giành được nhiều huy chương vàng nhất trong cuộc thi đấu võ cảnh sát toàn quốc lần này và lập kỷ lục của giải đấu võ cảnh sát toàn quốc từ trước tới giờ.

Đại diện đoàn Thiên Nam đã lập kỷ lục mới, khi mọi người thi nhau chúc mừng Đỗ Long, thì tiếp theo đó là trận chung kết nữ hạng cân nhẹ đang được chờ mong.

Bời vì cuộc thi đã đi đến vòng chung kết, nên số lượng trận đấu giảm xuống rất nhiều, vì thế trận chung kết nữ được tổ chức vào buổi sáng. Trận đấu của Đỗ Long kết thúc không lâu thì đến lượt Phó Hồng Tuyết bước vào trận chung kết.

Hôm qua Đỗ Long đã xem trận đấu của tuyển thủ người Hà Nam mà Phó Hồng Tuyết nói, tuyển thủ đó quả thực rất mạnh, Phó Hồng Tuyết muốn thắng cô ta, thực sự là cần Đỗ Long chỉ giáo đôi điều.

Khi trận đấu sắp bắt đầu, các tuyển thủ chuẩn bị ra sân, Đỗ Long vẫn ung dung ngồi dưới khán đài cùng với Nhạc Băng Phong tay trong tay nói chuyện. Phó Hồng Tuyết không kìm nổi quay đầu nhìn Đỗ Long, nhưng hình như Đỗ Long không nhìn thấy, chỉ mải mê nói chuyện với Nhạc Băng Phong.

- Băng Phong, em thấy cô ấy có thể thắng không?

Đỗ Long hỏi.

Nhạc Băng Phong đáp:

- Em không biết, anh Đàm Duyệt, anh nói bọn họ ai sẽ thắng?

Đàm Duyệt nói:

- Nếu không có gì bất thường, thì cô bé đến từ Hà Nam sẽ thắng... nếu có gì bất thường thì anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

Nhạc Băng Phong quay lại nhìn Đỗ Long, Đỗ Long cười nói:

- Băng Phong, em muốn bọn họ ai sẽ thắng?

Nhạc Băng Phong tưởng tượng ra cảnh Phó Hồng Tuyết bị đối thủ dẫm dưới chân, cô nói:

- Em đương nhiên là hi vọng sư muội của anh sẽ thắng rồi, dù sao cô ấy cũng là sư muội của anh, hơn nữa vinh quang của tập thể là quan trọng hơn cả.

Đỗ Long cười nói;

- Cái này gọi là miệng một đằng tâm một nẻo nhé, nhưng em nói đúng, vì danh dự của tập thể, anh không muốn giúp cô ấy cũng phải giúp, anh qua bên đó một chút lát nữa quay lại.

Đỗ Long đứng dậy đi đến chỗ nghỉ. Phó Hồng Tuyết vui mừng nói:

- Sư huynh, cuối cùng thì anh cũng đến, em tưởng là anh không quan tâm tới em nữa.

Đỗ Long cười nói:

- Sao có thể như thế được? Em là sư muội của anh cơ mà, kể cả là giữa hai chúng ta không có quan hệ gì đi chăng nữa thì vì sự quang của tập thể anh cũng sẽ giúp em một tay...

Đỗ Long nói xong cúi người xuống ghé sát vào tai Phó Hồng Tuyết nói:

- Hôm qua anh đã xem cô ta thi đấu, anh phát hiện cô ta tiến vào với trạng thái rất chậm. Lát nữa trận đấu bắt đầu em nên ra tuyệt chiêu luôn, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng giải quyết dứt điểm đối phương.

Phó Hồng Tuyết há hốc miệng kinh ngạc, cô nói:

- Như thế cũng được ư? Nếu phản kích không trúng đối phương lại có sự phòng bị thì làm thế nào?

Đỗ Long nói:

- Nếu em tin anh thì cứ làm như vậy, còn nếu không tin thì coi như anh chưa nói gì.

Nói xong Đỗ Long liền đứng đậy, Phó Hồng Tuyết trong lòng có chút đắn đo, cô vội nói:

- Sư huynh đừng giận, em đương nhiên là tin anh, lát nữa em sẽ làm theo đúng lời anh, nhưng nếu không đánh trúng thì làn thế nào?

Đỗ Long nói:

- Nếu đánh không trúng thì chứng tỏ em không hề để tâm vào lời nói của anh, hãy ghi nhớ khi trận đấu vừa bắt đầu phải dốc hết sức tấn công tuyệt đối không được giữ sức, chỉ có như vậy em mới có cơ hội thắng.

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, quay đầu lại suy nghĩ một chút, cô quay đầu lại nói với Đỗ Long đang định rời khỏi đó:

- Sư huynh, sao huynh biết em có một tuyệt chiêu?

Đỗ Long quay người lại phía Phó Hồng Tuyết cười thần bí nói:

- Anh biết chứ...

Trọng tài thổi còi, vẫy tay ra hiệu cho hai bên tiến vào sàn đấu, Phó Hông Tuyết bỏ khăn phủ trên vai, tiến vào sàn đấu.

Tuyển thủ đến từ Hà Nam tỏ ra rất tự tin vào khả năng của mình. Trước khi hành lễ chào đối phương, cô nhìn Phó Hồng Tuyết rất coi thường, Phó Hồng Tuyết đành cắn răng, trong lòng vô cùng giận giữ.

Trọng tài thổi còi tuyên bố trận đấu bắt đầu, Phó Hồng Tuyết nhảy sang bên trái rồi bên phải một lát, đột nhiên giơ chân đá mạnh vào đối phương.

Đối phương nhẹ nhàng né tránh, nhưng đó chỉ là khởi đầu của những cú đá liên hoàn của Phó Hồng Tuyết. Chỉ thấy cô uốn người một cái, chân trái chưa kịp chạm đất, chân phải đã đá vào đối phương. Đối thủ của Phó Hồng Tuyết ngạc nhiên, cô vội giơ tay chống cự, bởi vì dùng lực không đủ mạnh lại bị đá đến nỗi chao đảo lui về phía sau. Phó Hồng Tuyết chống hai tay xuống đất, người xoay một vòng trên không trung, hai chân như hai cái bóng liên tục tấn công đối phương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi