CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Mặc dù Đỗ Long đã sớm có chuẩn bị, nhưng hắn vẫn bị những công việc lặt vặt của Đại đội trị an làm cho quay cuồng. Hắn làm Trưởng đồn công an xã Mãnh Tú đã cảm thấy rất phiền phúc rồi, bây giờ công việc của Đại đội trị an còn gấp hơn 10 lần ở đồn công an. Từ việc duy trì an ninh đến điều tra tội phạm, thậm chí là quản lí nhà cửa, hộ khẩu. Chỉ đạo việc quản lí ở các đồn công an chính cho đến việc tham gia các hoạt động công ích xã hội, chấp hành các nhiệm vụ do cấp trên hay lãnh đạo giao phó, v.v… Đếm qua loa cũng phải có hơn 10 việc, nếu mà còn chia nhỏ ra thì lại càng không đếm xuể.

Nếu như cho lựa chọn lại một lần nữa, thì cho dù Giang Thượng Đức viện lí do gì đi chăng nữa, hắn cũng cự tuyệt lời mời này. Bây giờ tên đã trên cung, không thể không bắn được. Hắn dù có hối hận thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu.

Sau khi cuộc họp kết thúc, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc nên làm gì để giải quyết gọn gàng mấy cái công việc lộn xộn này. Vừa đúng lúc đó hắn bỗng nghe thấy tiếng gọi của một cô gái:

- Sư huynh! Đỗ sư huynh!

Trong lúc nhất thời Đỗ Long cũng không biết là cô gái đó đang gọi mình, chỉ cảm thấy giọng nói đó thật là hay. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi, thì chỉ thấy một cô gái mặc cảnh phục nhìn rất thuần khiết, ngây thơ đang vui vẻ đứng trước mặt hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt trong sáng, rất đáng yêu.

Hắn cảm thấy cô gái này nhìn rất quen, nhưng không nhớ đã từng gặp ở đâu. Hắn nghi hoặc hỏi:

- Cô… đang gọi tôi hả?

Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái thoáng chốc tối lại, thất vọng hỏi:

- Đỗ sư huynh, anh không nhớ em à? Em là người đã từng nhờ bạn Phó Hồng Tuyết cầm tấm ảnh đến xin chữ kí của anh mà…

Đỗ Long đột nhiên nói:

- Ah…là cô à? Âu Dương Đình, tôi nhớ ra rồi. Cô được điều tới thành phố Lỗ Tây thật rồi à? Bây giờ đang làm ở cơ quan nào vậy?

Âu Dương Đình nở nụ cười nói:

- Em đang làm trong Đại đội trị an. Bây giờ là cấp dưới của anh rồi, về sau phải nhờ anh chiếu cố thêm. .

Đỗ Long cười nói:

- Không vấn đề gì, sau này cô có việc gì cứ đến tìm tôi.

Âu Dương Đình cười ngọt ngào:

- Cảm ơn anh. Sư huynh này, Hồng Tuyết đã nói với em là anh đã giúp cô ấy giành được giải nhất boxing, cô ấy vẫn luôn muốn mời anh ăn bữa cơm để bày tỏ thành ý, chỉ có điều không có cơ hội. Tối nay anh có rảnh không?

Đỗ Long cười nói:

- Đã bảo cô ấy không cần để trong lòng rồi mà, sao vẫn nhớ vậy chứ. Tối nay chắc là tôi không rảnh rồi, hay là đổi hôm khác đi.

Âu Dương Tình có chút thất vọng:

- Được rồi, bọn em nghe theo sắp xếp của anh. Lúc nào mà anh rảnh thì nói cho bọn em biết nhé.

Đỗ Long cười nói:

- Cô đi làm việc đi, tôi vừa mới tới, rất nhiều thứ phải học lại từ đầu, thật là bận rộn.

Âu Dương Đình đáp:

- Vậy em không làm phiền nữa, tạm biệt anh!

Đỗ Long và Âu Dương Đình nói chuyện với nhau chưa đầy hai phút, nhưng có không ít người để ý đến bọn họ. Ai cũng làm ra vẻ không nhìn thấy, nhưng lại thì thầm bàn tán sau lưng, suy đông đoán tây quan hệ giữa hai người.

Sau khi trở lại phòng làm việc, việc đầu tiên Đỗ Long làm là gọi điện thoại cho Mã Quang Minh, thông báo việc mình đã đến Đại đội trị an thành phố Lỗ Tây, nhưng không nói cho ông suy nghĩ của mình về Giang Thượng Đức. Thứ nhất là hắn không có bằng chứng gì, hơn nữa quan hệ giữa Giang Thượng Đức và Mã Quang Minh hiện nay rất tốt. Hắn ngại kể khổ với ông, không chừng ông lại cho rằng hắn là kẻ vô dụng, đến lúc đó cái việc nhỏ này lại làm phiền đến hắn.

Mã Quang Minh rất vui vẻ nói:

- Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tối nay tôi mời, chúng ta cùng đi ăn một bữa.

Hắn cười nói:

- Được, vậy cháu cũng không khách sáo nữa. Chú Mã, đến lúc đó cháu sẽ liên lạc với chú. Bây giờ cháu vừa mới đến, thật là bận quá.

Mã Quang Minh không để ý đến điều đó nói:

- Rốt cuộc cháu cũng biết lịch sự, không trực tiếp ngắt điện thoại của chú nữa rồi… ha ha. Cháu làm việc đi, chú cũng đang bận đây, lúc nào hết giờ làm việc chú gọi lại cho.

Đỗ Long trở lại phòng làm việc, đầu tiên là điểm qua tình hình đã biết hiện giờ, sau đó hắn quyết định sẽ mở một cuộc họp nói chuyện chi tiết với mấy Đại đội phó. Nói là làm, hắn đến gõ cửa phòng làm việc của Tống Tường Bình. Không lâu sau Tống Tường Bình đã triệu tập tất cả mọi người tại phòng họp ở lầu ba để mở một cuộc họp ngắn.

Đỗ Long ngồi trên ghế chủ tọa, khẽ cười nói:

- Thực ra thì cũng không có việc gì đâu, tôi gọi tất cả đến đây là muốn cùng mọi người nói chuyện, kéo gần khoảng cách thôi.

Đại đội phó Hoàng Lễ Đạt nói không chút khách khí:

- Đại đội trưởng, bây giờ là thời gian làm việc mà mọi người lại ngồi đây nói chuyện phiếm thì có vẻ không được tốt cho lắm. Tôi vẫn còn nhiều việc lắm, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.

Vừa rồi Hoàng Lễ Đạt rất lạnh nhạt với Đỗ Long, bây giờ lại bày ra bộ mặt như thế này, Đỗ Long cũng không lấy gì làm lạ. Chỉ có điều trước mặt mọi người mà gã vẫn không nể tình khiến Đỗ Long rất tức giận. Hắn trong lòng cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười:

- Đại đội phó Hoàng nhiệt tình với công việc như vậy cũng rất tốt, nhưng tôi nghĩ anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi tuy nói là nói chuyện phiếm, nhưng đó chỉ là lời khách sáo thôi. Thật ra thì tôi muốn nghe báo cáo công việc của mọi người. Nếu như Đại đội phó Hoàng bận đến như vậy, thì anh báo cáo đầu tiên đi.

Sở dĩ Hoàng Lễ Đạt chống đối Đỗ Long là bởi vì Dương Xương Hiền vừa lén nói với gã rằng Đỗ Long muốn cài hai người mà Đỗ Long đưa đến làm Đại đội phó. Hoàng Lễ Đạt đang nhăm nhe vị trí Đại đội phó kia cho một người bạn, bây giờ Đỗ Long đến lại phá hết cả. Người bị chèn ép đầu tiên chắc chắn sẽ là người bạn kia của gã, vì thế gã vô cùng bực bội.

Công việc mà gã phụ trách là quản lí hộ khẩu và những việc gấp. Bây giờ Đỗ Long lại thuận nước đẩy thuyền hỏi gã một câu như vậy, lập tức đã làm khó gã.

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Hoàng Lễ Đạt, mọi người đều thầm mắng gã thật ngu xuẩn, cái tên ngu ngốc này lại làm liên lụy đến mọi người rồi. Chửi thì chửi nhưng mọi người lại có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Đại đội trị an chia thành nhiều bè nhiều phái. Hoàng Lễ Đạt ngày thường cũng rất ngang ngược càn rỡ, nên nhìn thấy gã bị xấu mặt mọi người đều rất hả hê.

Sau khi Đỗ Long nhắc đến bốn chữ báo cáo công việc, thì Hoàng Lễ Đạt biết gã không còn cách nào kiếm cớ lẻn đi được nữa rồi. Trong lòng gã mặc dù đang thầm chửi rủa, nhưng trong đầu lại đang liều mạng suy nghĩ mình nên báo cáo với Đỗ Long chuyện gì bây giờ? Gã ngày thường đi làm chủ yếu là ngồi đánh bài hoặc là đọc báo, làm gì có gì để mà báo cáo.

Việc này…Tôi chỉ quản lí hộ khẩu thôi, nửa năm qua đã làm hộ khẩu cho hơn 10 ngàn lượt người. Trong đó nhiều vấn đề khó khăn bị tồn đọng nhiều năm, nhờ có sự cố gắng của chúng tôi mà đã được giải quyết một cách thuận lợi…

Hoàng Lễ Đạt nghĩ nát cả óc, cuối cùng cũng nhớ ra một ít nội dung trong bản báo cáo tổng kết 6 tháng. Gã lắp ba lắp bắp nói được vài câu xong thì không biết nói gì nữa.

Đỗ Long tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Hết rồi à? Công việc của Đại đội phó Hoàng quả thật là quá bận rồi..

Hoàng Lễ Đạt cắn răng cúi đầu. Đỗ Long sau khi đánh bẹp sự kiêu ngạo của gã, thì không thèm để ý đến gã nữa, hắn hắng giọng nói:

- Đại đội phó Hoàng báo cáo xong rồi. Bây giờ ai tiếp tục nào?

Tống Tường Bình lên tiếng:

- Để tôi báo cáo trước vậy. Công việc của tôi là công tác tư tưởng chính trị. Đến Đại đội trị an đã được mấy năm. Thông qua công tác và quan sát, tôi thấy rằng tâm lí nhiều đội viên trong Đại đội ta hình như đều có trở ngại nào đó. Đây là vấn đề tâm lí do làm việc dưới áp lực lớn trong một thời gian dài mà không nghỉ ngơi. Việc này nếu chỉ dựa vào tư vấn tâm lí thôi thì rất khó giải quyết. Vụ án một đội viên của Đại đội chúng ta tự sát cách đây không lâu cũng là do áp lực tâm lí quá lớn. Theo tôi thống kê thì bao gồm cả nhân viên văn phòng thì số người có vấn đề về tâm lí chiếm hơn 60% , còn những người mà có vấn đề tâm lí nghiêm trọng thì chiếm 5%. Chúng ta nên chú ý hơn đến việc này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi