CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long liếc nhìn vẻ mặt kiên trinh bất khuất của ông chủ Lương một cái, cười nói: - Cậu tự mình đến hỏi đi, tôi không thể moi được gì từ miệng của lão ta, thật sự là hổ thẹn mà.

Trong mắt Thẩm Băng Thanh chợt lóe hào quang, anh ta nói: - Đối với loại đê tiện này còn phải khách khí làm gì? Xem tôi đây!

Thẩm Băng Thanh đi nhanh về phía ông chủ Lương, một cước dẫm lên vết thương trên đùi lão, quát: - Có nói hay không?

Ông chủ Lương đau đến mức ré lên một tiếng “Á” thảm thiết. Sau khi nghe được câu hỏi của Thẩm Băng Thanh thì lão nhổ toẹt ra một cục đàm trên mũi giày của anh. Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói: - Quả nhiên là rất lỳ lợm…

Thẩm Băng Thanh chùi sạch mũi giày vào quần áo của ông chủ Lương sau khi tiếp tục cho ông chủ Lương thêm một cước vào vết thương trên đùi. Ông chủ Lương “hự” lên một tiếng, thiếu chút nữa đã ngất đi. Đỗ Long nghe thấy âm thanh rắc rắc vang nhỏ, hắn đi tới, cúi đầu nhìn xuống, nói: - Xương đùi bị dập nát xem như đã bị gãy, người này về sau đi lại sẽ rất khó khăn, Băng Thanh, cậu làm cái gì thế này?

Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói: - Buôn lậu ma túy từ 50 gram trở lên sẽ bị tử hình, dù sao lão ta cũng chết chắc rồi, hiện giờ còn không chịu thành thật khai báo nên tôi cứ chậm rãi róc xương lóc thịt lão thôi! Có nói hay không! Nếu không nói thì từ nay về sau ông cũng đừng mong đi lại được nữa.

Ông chủ Lương vẫn cứng miệng không chịu nói, nhưng khi Thẩm Băng Thanh chuẩn bị giơ chân lên thì lão ta cuối cùng cũng sợ hãi, lớn tiếng nói: - Tôi cũng là được người khác nhờ vả thôi… nghe nói là tin tức bên phía Nhật Bản truyền đến. Xin đừng dẫm nữa, hu hu… tôi đau chết mất…

Thẩm Băng Thanh hừ lạnh nói: - Dẫm chết ông chỉ đơn giản như dẫm chết một con kiến… Đỗ Long, lại là hai ả đàn bà kia, thật sự là hơi bất ngờ đấy.

Đỗ Long cười nói: - Tôi sớm đã đoán ra rồi, ông chủ Lương thật là đáng thương, chịu khổ một cách vô ích rồi… Chuyện của Cát Quân mới vừa xảy ra, hiện giờ đám đàn em của gã vẫn còn đang bận tranh quyền đoạt lợi, lại còn phải đối phó với âm mưu thâu tóm của hai tên trùm buôn lậu ma túy khác, làm gì còn thời gian mà đến đây gây chuyện với tôi. Chỉ có hai ả đàn bà Nhật Bản kia, sau khi bị tôi lừa nhiều tiền như vậy, trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Mà một khi phụ nữ đã hận ai thì chắc chắn sẽ bất chấp hậu quả…

Ông chủ Lương “hự” một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, lão ta ngất đi là vì quá tức giận. Giống như những gì Đỗ Long vừa nói, lão ta chịu khổ một cách vô ích rồi.

Xe cảnh sát gào thét chạy tới, Triệu Thông Quốc đã đem người qua đây. Nhìn thấy tỉnh cảnh hiện trường đầy máu me, hỗn loạn, tất cả bọn họ đều sợ ngây người.

- Đại đội trưởng, đây là tình huống gì vậy? Triệu Thông Quốc kinh ngạc hỏi.

Đỗ Long nói: - Hầu Hạp đang giao dịch một lượng lớn ma túy ở đây, bị chúng tôi bắt tại trận. Đúng rồi, cái tên đang cúi đầu kia chính là gã, cậu có muốn qua đó hỏi gã vài câu không?

Triệu Thông Quốc hưng phấn cười to: - Ha ha… Hầu Hạp! Ha ha…

Hầu Hạp thấy chạy trời không khỏi nắng, gã đành ngẩng đầu cười hắc hắc, nói với Triệu Thông Quốc: - Cảnh sát Triệu, xin chào anh…

- Chào cái đầu của mày ấy! Không phải mày định tố cáo tao à? Đi mà tố, đi mà tố đi! Triệu Thông Quốc hơi bị kích động quá mức, anh ta gào lên trước mặt Hầu Hạp. Tâm tình bị đè nén lâu ngày, cuối cùng cũng được giải tỏa, anh ta không kích động mới là lạ.

- Tổng cộng mười ba tên, ở tầng trên còn có một tên…

Đỗ Long nói với những người coi như vẫn bình tĩnh khác. Mọi người lập tức bắt đầu thu dọn hiện trường.

Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên rẽ vào rất nhanh. Nhìn thấy trong kho hàng đậu đầy xe cảnh sát, chiếc xe màu đen có rèm che kia lập tức dừng lại, sau đó khi nó đang định quay đầu bỏ chạy thì Đỗ Long đã nhanh chóng vọt tới. Hắn dùng súng máy bán tự động trong tay đập mạnh lên cửa kính xe, giận dữ quát to: - Xuống xe! Hai tay ôm đầu lăn ra đây!

Tên Tịnh Tử trong xe vội vàng ngoan ngoãn dừng xe, gã giơ hai tay bước ra khỏi xe, rồi ngay lập tức bị Thẩm Băng Thanh áp sát rồi bẻ quặt hai tay ra đàng sau, tiếp đó còng lại.

Đỗ Long thò đầu vào trong xe nhìn thoáng qua, sau khi không thấy Phó Hồng Tuyết đâu, hắn lại nghe thấy từ cốp xe phía sau truyền ra âm thanh “bịch bịch” như có ai đang đá vào. Hắn rút chùm chìa khóa xe, mở cốp sau ra thì thấy được Phó Hồng Tuyết bị trói chặt hai tay hai chân, miệng cũng bị băng dán bịt kín, cả người bị cuộn lại trong cốp sau nhỏ hẹp một cách đáng thương, hai má phồng lên phát ra âm thanh “ưm ưm”, có vẻ như trong cái miệng nhỏ nhắn cũng bị nhét đầy thứ gì đó. Lúc này, Phó Hồng Tuyết thực sự trở thành “Hồng Tuyết bị trói” rồi.

Phó Hồng Tuyết thấy người mở cốp xe ra là Đỗ Long thì cô vui mừng lắc lắc thân mình, kêu lên “ưm ưm”. Thẩm Băng Thanh liếc xem một cái, nói: - Tự cậu xử lý đi, tôi áp giải tên kia về.

Đỗ Long rút dao găm ra, một phát cắt đứt dây thừng đang trói Phó Hồng Tuyết, sau đó xé toang băng dính trên cái miệng nhỏ nhắn của cô, lôi từ trong miệng cô ra một mớ những thứ dùng để bịt miệng làm bằng vải bố.

Phó Hồng Tuyết há to miệng thở phì phò. Đỗ Long ra vẻ kinh ngạc hỏi: - Sư muội, tại sao lại là em? Không phải anh đã dặn em phải cẩn thận hay sao…

Phó Hồng Tuyết ảo não nói: - Em cũng không biết vì sao lại bị lộ. Không ngờ Hầu Hạp biết em là kẻ nằm vùng, gã cùng mấy tên đàn em đột nhiên chỉa súng vào em, em cũng không còn cách nào khác nữa rồi.

Đỗ Long kinh ngạc nói: - Đại đội phòng chống ma túy không trang bị cho em máy nghe trộm hoặc máy định vị gì đó hay sao? Người hỗ trợ của em đâu?

Phó Hồng Tuyết nói: - Bọn họ không dám tiếp cận em quá gần, hơn nữa Hầu Hạp nói thời gian vẫn chưa tới. Bọn họ căn bản không biết em đã bị Hầu Hạp phát hiện, cho dù sau đó có phát hiện thì cũng có thể nghĩ là do em dẫn dụ gã rời đi. Ít ra cũng có sư huynh cứu em, bằng không thì em thảm rồi.

Đỗ Long lấy dao cắt đứng dây thừng đang cột hai chân cô, Phó Hồng Tuyết cậy mạnh liền nhảy ngay xuống xe, kết quả là hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp mặt. Đỗ Long vội vàng đỡ cô, nói: - Em bị trói lâu như vậy, máu huyết không thông, cứ ngồi nghỉ ngơi một lúc đã.

Phó Hồng Tuyết cảm giác tay chân đau đớn giống như bị kim đâm, cô ngồi dưới đất, cắn chặt răng, khuôn mặt xinh đẹp dường như bị méo mó. Đỗ Long thấy thế liền nói: - Nếu không thì để anh xoa bóp tay chân cho em một lúc được chứ? Nếu em cảm thấy không ổn thì xem như anh chưa nói gì.

Phó Hồng Tuyết nói: - Sư huynh, em khó mà chịu nổi nữa rồi, anh có thể giúp thì hãy giúp nhanh một chút đi mà.

Đỗ Long cười cười, đưa tay nắm cánh tay trái của Phó Hồng Tuyết, lòng bàn tay áp lên uyển mạnh của cô, năm ngón tay cầm lấy cổ tay cô, sau đó hắn dùng sức kéo mạnh về phía trước. Phó Hồng Tuyết thét lên một tiếng “a” kinh hãi, nhưng tiếp đó cô đột nhiên phát hiện tay trái của mình có cảm giác dễ chịu hơn.

- Nhanh như vậy đã có hiệu quả sao? Sư huynh nhanh lên, còn tay phải và hai chân nữa, đau đến nỗi không còn là của em nữa này. Phó Hồng Tuyết vừa mừng vừa sợ nói.

Đỗ Long cũng làm tương tự đối với tay phải, tiếp đến là hai chân của cô. Thân hình của Phó Hồng Tuyết không tệ, nhưng da dẻ lại không trắng được như Bạch Nhạc Tiên, cảm giác cũng không mượt mà như Bạch Nhạc Tiên, khiến Đỗ Long có chút ít thất vọng. Sau khi hắn mát xa thêm vài cái liền thu tay về, nói: - Được rồi, có lẽ cũng ổn rồi đấy.

Phó Hồng Tuyết quả nhiên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều. Sau khi bàn tay ấm áp kia của Đỗ Long rời khỏi cơ thể cô thì trong nội tâm của cô đột nhiên dấy lên một tia gợn sóng, cô cúi thấp đầu, hạ giọng nói: - Thật sự cám ơn sư huynh…

Đỗ Long cười nói: - Tiện tay mà thôi… Về sau em phải cẩn thận hơn một chút, có rảnh thì anh sẽ dạy em mấy chiêu tự vệ. Một cô gái làm cảnh sát phòng chống ma túy… nhất là lại làm người nằm vùng thì… thật sự là quá nguy hiểm.

Phó Hồng Tuyết vui vẻ ngẩng đầu lên, cười nói: - Thật sự cảm ơn sư huynh… anh giúp em gọi một cuộc điện thoại, số điện thoại là…

Sau khi điện thoại kết nối, đầu tiên Phó Hồng Tuyết chào hỏi vài câu, tiếp theo liền giải thích về tình trạng hiện tại, sau đó cô lại đưa điện thoại cho Đỗ Long. Người ở đầu bên kia điện thoại rất khách khí cảm ơn Đỗ Long, đồng thời còn hỏi rõ ràng địa điểm, nói là lập tức sẽ chạy qua ngay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi