CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sau khi rời đi, Đỗ Long không hề đi nhanh đến chợ rau đường Thanh Niên mà đi tới nhà khách Mãnh Nguyên, Lâm Nhã Hân đang chờ hắn ở đây. Thực ra cuộc điện thoại vừa rồi là do Đỗ Long tự tạo ra để thoát thân.

Lâm Nhã Hân vừa mở cửa bước vào liền bị Đỗ Long ôm vào lòng hôn lấy hôn để. Lâm Nhã Hân thấyĐỗ Long có chút nóng ruột, cô cười nói:

- Sao vậy? Việc làm đến đâu rồi?

Đỗ Long nói:

- Rất thuận lợi...

- Vâng...

Lâm Nhã Hân bị Đỗ Long bế lên, cô biết rõ những vấn cố tình hỏi:

- A Long, anh muốn làm gì?

- Làm em!

Đỗ Long nói:

- Anh không nhịn nổi nữa... chúng ta vừa tắm vừa làm, làm xong rồi ăn cơm!

Đỗ Long bế Lâm Nhã Hân đi thẳng vào phòng tắm, hắn quả thật có chút háo sắc nhưng điều này cũng khó trách. Nếu như hắn không vội đi thì nói không chừng hai chị em Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình cũng bị thịt rồi. Nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp nhất để thịt bọn họ, có lúc đàn bà là con dao hai lưỡi, Đỗ Long phải lấy Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình làm chiến trường cho mình và kẻ thần bí đó, tiến hành một trận đấu tinh thần, xem ai là người cười cuối cùng!

Đến hai giờ Đỗ Long và Lâm Nhã Hân mới ngồi bên bàn ăn thức ăn đã nguội.

Lâm Nhã Hân không hỏi rốt cục là ai đã khiêu khích Đỗ Long đến vậy, chỉ nói với hắn:

- Em nghĩ rồi, em định ngày kia sẽ đi thượng Hải, gặp mặt nói chuyện với Tô Linh Vân, xem cô ta có hứng thú hợp tác không.

Đỗ Long nói:

- Ngày mai đi luôn, anh đi cùng em, như vậy có thể chắc chắn hơn một chút.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Ngày kia anh vẫn phải đi làm, anh định đi về trong ngày sao? Chủ tịch Tô người ta rất bận chắc gì đã có thời gian gặp mặt chúng ta, ít nhất cũng phải hẹn trước hai ngày.

Đỗ Long nói:

- Vậy bây giờ em gọi điện thoại cho cô ta đi, chắc cô ta cũng ngủ trưa cũng đã dậy.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Anh không hiểu cô ta rồi...

Lâm Nhã Hân gọi điện thoại cho Tô Linh Vân, điện thoại thông rất nhanh, Lâm Nhã Hân nói có dự án hay muốn làm cùng Tô Linh Vân, Tô Linh Vân cũng khá hứng thú, liền hẹn sáng ngày kia gặp mặt ở Văn phòng tập đoàn Linh Phong tại Thượng Hải rồi bàn.

- Đúng thật là lùi đến ngày kia...

Đỗ Long suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được rồi , anh sẽ xin nghỉ ba ngày.

Lâm Nhã Hân hỏi:

- Nếu như thuận lợi thì một buổi sáng là có thể thuyết phục được cô ta, việc còn lại em đàm phán với cô ta là được, anh xin nghỉ nhiều ngày như vậy làm gì?

Đỗ Long thở dài nói:

- Thứ ba anh phải đi Quảng Châu một chuyến, buổi chiều bố của Bạch Nhạc Tiên phải làm phẫu thuật, anh có thể không tới sao? Cũng không thể đợi phẫu thuật kết thúc là đi luôn chứ? Ba ngày coi như là ít rồi, thực ra anh muốn xin nghỉ một tuần cơ, dù sao thì đại đội trị an cũng chẳng có việc gì, anh giao tất cả công việc cho tám đội phó bên dưới rồi, anh có đi làm hay không cũng chẳng liên quan.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Hóa ra là vậy, thế thì anh cứ xin nghỉ lâu chút đi.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Hiện nay Cục trưởng với anh không tốt lắm, anh không muốn đi gặp ông ta, ôi, sớm biết vậy cứ ở lại thành phố Thụy Bảo làm tổ trưởng tổ trọng án tốt biết bao...

………

- Thực ra đại đội trị an rất tốt, quản cũng rất thoải mái, tôi có thể đi phá án cũng có thể đi bắt mại dâm ma túy, lúc nào không có việc thì có đi mát xa cả ngày cũng chẳng ai quản, chẳng như tổ trọng án ngày ngày lãnh đạo thúc giục phá án, hơi tí là kêu tôi hạ quân lệnh quy định thời hạn phá án, một núi công việc!

Lúc ngồi trên bàn rượu Đỗ Long nói bọn Ngô Khả Nguyên một kiểu.

Hôm nay Đỗ Long mời để cảm ơn Ngô Khả Nguyên đã giúp đỡ hai lần, Ngô Khả Nguyên gọi mấy người nữa cùng đến. Ngoài Đỗ Long và Ngô Khả Nguyên ra còn có cả đại đội trưởng đại đội quản lý đô thị, đại đội chống mại dâm, đại đội hình sự, trừ đại đội trưởng đội chống ma túy không đến thì mấy nhân vật quen thuộc thực quyền của cục công an thành phố Lỗ Tây đều có ở đây.

Thực ra Ngô Quốc Sinh đội trưởng đội hình sự kiêm cả cục phó, có địa vị cao nhất trong mọi người, nhưng y vẫn không làm cao với Đỗ Long. Ngoài việc sau lưng Đỗ Long có bí thư Châu ủy ra thì thực lực của hắn cũng không thể coi thường. Đỗ Long thân mang không ít hào quang, nghe nói trong tay không có án nào là không phá được, người giỏi như vậy Ngô Quốc Sinh rất muốn điều đến đội hình sự làm đội phó thứ nhất, sao có thể coi thường chứ?

- Đỗ Long, tỉ lệ phá án của thành phố Thụy Bảo trong quý ba đột nhiên đứng vị trí đầu ở Châu Đức Hồng, đây đều là công lao của cậu. Lúc nghe cậu được điều đến tôi vô cùng vui sướng, không ngờ lại điều cậu đến đội trị an, thật quá lãng phí nhân tài. Có cơ hội nhất định tôi sẽ nói với cục trưởng điều cậu đến đội hình sự, dù tôi kiêm chức cục phó nhưng đội hình sự đều do cậu quản.

Đỗ Long cười nói:

- Được cục phó Ngô coi trọng đây là vinh hạnh của Đỗ Long tôi, nhưng việc này nói không đúng cho lắm, cục trưởng Hàn để tôi kiên nhẫn chờ cơ hội, vậy thì trước tiên cứ làm tốt đội trưởng đội trị an đã.

Ngô Khả Nguyên cười nói:

- Tôi nghe nói ngoại trừ quyền tài chính ra, những quyền khác cậu đều giao cho mấy đội phó cả, như vậy thì cậu thật thoải mái. Nếu có thời gian cậu không ngại đến đội hình sự giúp chứ, tôi nghĩ cục trưởng Ngô chắc sẽ phải ngửa giày đón chào đấy, cục trưởng Ngô, ý kiến này của tôi thế nào?

Ngô Quốc Sinh cười nói:

- Chỉ cần Đỗ Long có thời gian, đội hình sự chắc chắn hoan nghênh cậu ấy đến giúp rồi.

Đỗ Long lại không hứng thú với việc giúp đỡ kiểu này, hắn nói:

- Như vậy chẳng phải sẽ vi phạm quy định sao? Các đồng chí bên đội hình sự liệu có có ý kiến gì không?

Ngô Quốc Sinh nhìn thấy hắn băn khoăn liền bỏ qua ý nghĩ này, thực ra đổi lại thì cũng chẳng ai ngu mà lại chạy đi giúp mấy việc nhọc công mà không được gì như vậy, thật sự Ngô Khả Nguyên có ý nghĩ hơi kỳ lạ.

Đỗ Long nói với Trương Hồng Vệ đội trưởng đội chống mại dâm:

- Trương đại ca, sau khi Hầu Hạp bị bắt thì câu lạc bộ giải trí được hai người bạn của tôi mua lại, sau này mong Trương đại ca quan tâm hơn chút.

Trương Hồng Vệ cười nói:

- Vậy sao? Câu lạc bộ giải trí đó là bạn cậu làm sao? Đấy là đại hai mỹ nhân, nếu Đỗ lão đệ đã mở miệng thì chắc chắn không vấn đề gì rồi.

Nghe nói chủ của câu lạc bộ giả trí là hai đại mĩ nhân, mọi người đều hứng trí cùng nhau hỏi Đỗ Long và Trương Hồng Vệ. Trương Hồng Vệ hứng trí kể ra một buổi tối anh ta đi ăn cùng hai đại mỹ nhân.

Lâm Nhã Hân và Thiệu Na đã lăn lộn thương trường nhiều năm, có thừa khả năng tự bảo vệ mình, nên Đỗ Long cũng không cần lo lắng cho cô.

Đỗ Long lại nhắc đến chuyện mình xin nghỉ vài ngày, mọi người kêu hắn đừng dại không cần xin nghỉ, cứ trực tiếp giao việc cho cấp dưới là được, chỉ cần mấy ngày không xảy ra chuyện gì lớn, Hàn Vĩ Quân cũng chưa chắc sẽ tìm Đỗ Long uống trà nói chuyện, không chừng sẽ chẳng ai biết Đỗ Long đi mấy ngày. Chỉ cần điện thoại lúc nào cũng mở máy, tránh lúc có việc không gọi được thì trốn ra nước ngoài còn được nữa là.

Mấy lão cảnh đội lõi đời này thấy Đỗ Long còn non liền dạy hắn không ít quy tắc ngầm của cục công an. Có bọn họ chỉ dạy, Đỗ Long lập tức hiểu ra không cần lo lắng xin phép nữa, mà bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để có thể nói động Tô Linh Vân, đây mới là việc quan trọng nhất của Đỗ Long lúc này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi