CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Mấy tên cướp này đã theo dõi ba người bọn họ từ khi họ ra khỏi khách sạn Đông Hồ đến giờ, bọn chúng nghĩ chúng đông người, trong tay lại có vũ khí, đối phó với hai nam một nữ có thể nói dễ như trở bàn tay. Chúng lại không biết rằng ba người này chính là ba con hổ lớn, việc này thật sự như đá phải bàn sắt rồi.

Nghe thấy bọn cướp đe dọa, Hồ Tuyết Mai vỗ ngực cười nói: - Thật là đáng sợ, tôi không đeo trang sức, cũng chẳng mang theo tiền, trên người cũng chẳng có vật gì đắt tiền, vậy phải làm sao bây giờ?

Mấy tên cướp này không chỉ đen đủi mà còn rất ngu si, thấy Hồ Tuyết Mai, bọn chúng không chút cảnh giác, thậm chí một tên còn mê muội nói: - Không có tiền cũng không sao, cho chúng ta sờ một chút cũng được.

Hồ Tuyết Mai chợt đổi thái độ, cô ta tức giận nói: - Về nhà sờ mẹ mày ấy! Đồng thời Hồ Tuyết Mai nhảy lên nhằm thẳng mặt tên vừa nói đá một cước khiến gã ngã sấp xuống, Đỗ Long và Hạ Hồng Quân cũng phối hợp ra tay, tay đấm chân đá chỉ trong nháy mắt đã đánh cho bọn cướp nằm lăn lộn trên mặt đất. Những người qua đường xem ra còn chưa hiểu chuyện gì, thấy có người đánh nhau liền nhanh chóng bỏ chạy.

Đỗ Long nắm lấy đầu một tên cướp mạnh mẽ hỏi: - Ai đã sai chúng mày đến tìm tao gây sự?

Tên cướp kia thật ra chỉ là một tên côn đồ ở gần đây, gã vừa bị Đỗ Long đá một cái vào bụng dưới, đau đến mức mặt trắng bệch ra. Gã sợ hãi nhìn Đỗ Long, thật không biết Đỗ Long đang hỏi cái gì.

Đỗ Long vừa nhìn thái độ gã liền hiểu tất cả, hắn liền đem tên kia ném xuống đất, nổi giận nói : - Mấy tên không có mắt này, trở về nói với đại ca của chúng mày, bọn tao là người của Cường đại ca, từ nay về sau con đường này sẽ do đại ca Cường quản lí. Sau này nếu tao thấy chúng mày xuất hiện ở đây nữa thì thấy một lần đánh một lần. Cút!

Đỗ Long giơ nắm đấm lên đe dọa khiến cho bọn cướp sợ hãi chạy trối chết, khi chạy được một đoạn tên cướp vừa bị Đỗ Long đánh quay lại nói: - Chúng mày có can đảm thì đừng chạy, dám tranh địa bàn với anh Hoa, anh Cường của chúng mày chết chắc rồi.

Đỗ Long giả bộ như muốn đuổi theo khiến cho bọn chúng cuống cuồng bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Hạ Hồng Quân nhặt mấy con dao lên, bẻ gãy rồi ném vào thùng rác, nói: - Đỗ Long, anh nói linh tinh gì với bọn chúng vậy?

Đỗ Long cười nói: - Vừa rồi, tên nhóc con kia nói gã là người của Hoa đại ca để uy hiếp tôi, tôi cũng giả vờ là người của Cường đại ca để hù dọa bọn chúng, nếu có thể nhìn thấy hai bang vì chuyện này mà đánh nhau thì thật thú vị, nhưng thật đáng tiếc chúng ta không có thời gian… Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?

Hạ Hồng Quân nói: - Thôi, về đi, tình hình bây giờ rất đặc biệt, đi lung tung bên ngoài rất dễ gây chuyện, đừng để đối phương có cơ hội lợi dụng gây phiền toái.

Đỗ Long nói:

- Vậy trở về khách sạn đi, có quân đội bảo vệ, xem ai còn dám gây chuyện.

Hạ Hồng Quân và Hồ Tuyết Mai cũng đến khách sạn 781 thuê hai phòng, đều ở bên cạnh phòng của Bạch Nhạc Tiên. Đỗ Long thì trở lại bệnh viện, thấy Bạch Tùng Tiết đã tỉnh, ông đang nằm trong phòng sát khuẩn truyền dịch và thuốc.

Thấy Đỗ Long, vẻ mặt Bạch Tùng Tiết lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng cách một tấm thủy tinh nên không thể trò chuyện được, ông liền làm mấy kí hiệu ý bảo Đỗ Long nhanh trở về làm việc, không cần trông nom ông.

Đỗ Long cũng dùng kí hiệu nói cho ông biết bảo ông an tâm dưỡng bệnh, mọi việc hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa. Bạch Tùng Tiết rất nhanh ngủ thiếp đi, thấy ông có y tá chuyên nghiệp chăm sóc, Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long cũng an tâm quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Bạch Nhạc Tiên yên tâm thả lỏng tâm trạng, vui vẻ đùa giỡn với Đỗ Long, đùa giỡn đến mệt mỏi thì cô ngủ thiếp đi, còn Đỗ Long lại ngồi suy nghĩ làm thế nào mới có thể bắt được tên cướp kia?

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên cùng đi thăm Bạch Tùng Tiết, ngồi bên ngoài được một lúc thì di động của hắn reo lên, hắn thấy là Hàn Vĩ Quân gọi đến thì trong lòng hơi căng thẳng một chút, hắn liền tiếp điện thoại rồi nói: - Cục trưởng Hàn, mới sáng sớm như thế này anh đã gọi cho tôi, có phải có tin tức tốt không?

Hàn Vĩ Quân tức giận quát lớn: - Đỗ Long, anh làm gì với cái máy bay đấy, bây giờ anh đang ở đâu, lập tức cút về đây cho tôi!

Đỗ long trầm giọng nói: - Cục trưởng Hàn, hiện giờ tôi đang ở Quảng Châu, không thể về nhanh như vậy, đã xảy ra việc gì rồi?

Hàn Vĩ Quân tức giận nói: - Xảy ra việc gì? Anh vô cớ bỏ bê công việc, đại đội trị an trên dưới đều loạn hết cả lên, đêm qua thủ hạ của anh bắt về một người, người đó sau khi bị bắt thì chết luôn đấy.

Trong đầu Đỗ Long tự nhiên xuất hiện một âm thanh như trên trời truyền xuống, một lúc sau hắn mới dần khôi phục bình tĩnh và nói: - Cục trưởng Hàn, ai đã bắt người vậy, người đó chết như thế nào?

Hàn Vĩ Quân tức giận nói: - Người bắt chính là Thẩm Băng Thanh - người mà anh dẫn từ Thụy Bảo về đã đi bắt người, một mình y thẩm vấn nghi phạm, không được bao lâu thì nghi phạm nôn ra máu chết. Bây giờ viện pháp y đang cho người khám nghiệm tử thi, thật ra cũng không cần khám nghiệm, trên người gã có rất nhiều vết thương, gã rõ ràng là do Thẩm Thanh Dương đánh chết!

Tâm trạng Đỗ Long tiếp tục trầm xuống nhưng ngược lại hắn càng trở nên bình tĩnh, hắn nói: - Cục trưởng Hàn, chuyện này rất quái lạ, Thẩm Băng Thanh từ trước đến nay thẩm vấn cũng không có dùng qua bạo lực, tôi rất hiểu anh ta, với năng lực của anh ta căn bản cũng không cần dùng bạo lực bức cung.

Hần Vĩ Quân tức giận nói: - Đúng là không cần bức cung, nhưng có bằng chứng chứng minh người mới chết kia đã từng nhổ nước bọt vào mặt y, mắng y ẻo lả. Tôi nghi là y đang lợi dụng việc công để trả thù riêng gây ra ngộ sát!

Đỗ Long quả quyết nói : - Điều này không thể xảy ra, Thẩm Băng Thanh không phải người như vậy, cục trưởng Hàn, anh hãy bảo vệ tốt hiện trường, tôi sẽ lập tức trở lại ngay.

Đỗ Long sau khi cúp điện thoại lập tức vội vã nói với Bạch Nhạc Tiên: - Nhạc Tiên, đại đội trị an xảy ra chút chuyện, anh phải về đó ngay

Bạch Nhạc Tiên không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ hỏi: - Vậy thì anh quay về đi, chuyện rất nghiêm trọng à?

Đỗ Long nhỏ gịng nói:

- Nghe nói là đã chết một người, hơn nữa Băng Thanh lại bị tình nghi là tra tấn, bức cung, ngộ sát.

Bạch Nhạc Tiên kinh hô một tiếng, sau đó nói: - Chuyện này không thể xảy ra! Thẩm Băng Thanh không phải loại người như vậy!

Đỗ Long nói: - Anh phải về điều tra rõ việc này, em yên tâm, anh nhất định diều tra vụ này rõ ràng.

Bạch Nhạc Tiên ôm chặt Đỗ Long rồi nói : - Anh cẩn thận một chút, em chờ tin tốt của anh.

Đỗ Long mạnh mẽ gật đầu, lập tức đi ra khỏi bệnh viện, sau đó hắn gọi điện đặt vé máy bay, không ngờ là vé máy bay từ thành phố Ngọc Minh đến thành phố Lỗ Tây đều bán hết rồi. Đỗ Long tức giận đến mức muốn làm thịt cái kẻ đang tính kế hắn, âm mưu này hẳn là nhằm vào hắn, tối qua quấy rối chỉ là muốn làm rối loạn tâm trí hắn, hôm nay mới là đòn đánh chính thức.

Đỗ Long dứt khoát gọi điện thoại cho Đỗ Khang rồi nói: - Cha, xảy ra chuyện rồi, cha có thể tìm cho con một chiếc máy bay trở về thành phố Lỗ Tây không.

Đỗ Khang trầm giọng nói: - Cha cũng vừa nhận được tin tức xong, bên phía Quảng Đông cha không thể an bài cho con một chiếc máy bay được, con không mua được vé máy bay à?

Khi Đỗ Khang nghe được Đỗ Long kể lại liền nói:

- Cha có thể an bài cho con lên máy bay nhưng chỉ sợ đối phương có đề phòng, con vừa lên máy bay đối phương sẽ đưa tin trên máy bay có bom, con lại phải ở lại thôi.

ĐỗLong nói: - Con vừa nghĩ ra một cách, không đi được bằng máy bay dân dụng thì chả nhẽ máy bay quân dụng cũng không được à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi