CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đỗ Long nói:

- Bộ trưởng Lư, tôi có một thỉnh cầu, dự án này vẫn cần một chuyên gia về an ninh mạng đến điều hành, chuyên gia này đã hợp tác cùng tôi mấy năm rồi. Đám mây an ninh là cô ấy nghĩ ra ý tưởng đầu tiên đấy ạ.

Lư Vĩnh Siêu nói:

- Hả? Chuyên gia này công tác ở cơ quan nào vậy? Cô ấy có đồng ý tham gia vào dự án này không?

Đỗ Long nói:

- Cô ấy chính là người của bộ phận công an chúng tôi, làm việc ở trung tâm internet, tên Nhạc Băng Phong, là con gái của Phó Chủ tịch Ủy ban Thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân Nhạc Nhật Tân.

- Ồ, là cô ấy à?

Lư Vĩnh Siêu cười híp mắt nhìn Đỗ Long nói:

- Nếu là cô ấy thì không có vấn đề gì, tôi sẽ cho người thông báo cho cô ấy biết. Hai người các cậu với hiệu trưởng Lý làm cho tốt cái dự án này, nhanh chóng đạt được kết quả. Nếu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp đến tìm tôi, tôi sẽ ủng hộ các cậu hết mình.

Lư Vĩnh Siêu đi rồi hiệu trưởng Lý mới cười híp mắt nói với Đỗ Long:

- Đỗ Long, nhất định phải làm tốt cái dự án này. Nhà trường nhất định sẽ ủng hộ cậu, có gì cần thì cậu cứ nói.

Đỗ Long nói:

- Hiệu trưởng, vậy em cũng không khách sáo nữa. Trước hết em muốn thành lập một đội dự án, cần một nơi để làm việc bởi vì phải đặt rất nhiều máy chủ. Không gian của phòng phải lớn, phải có cả hệ thống thông gió và tản nhiệt. Phải chia tổ dự án thành hai tổ nhỏ là phần cứng và phần mềm, cần rất nhiều nhân tài chuyên nghiệp.

Hiệu trưởng sớm đã có chuẩn bị, lúc này ra vẻ như ngay lập tức sẽ bố trí hẳn một tòa nhà cho đội dự án sử dụng. Chuyện này sẽ được giải quyết rõ ràng trong vòng một tuần. Ngoài ra hiệu trưởng Lý còn tỏ ý sẽ chọn những nhân tài về phần cứng thích hợp cho Đỗ Long tuyển chọn.

Đỗ Long và hiệu trưởng Lý thảo luận chi tiết việc hợp tác rồi mới vui vẻ rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó hắn gọi điện cho Nhạc Băng Phong nói với cô tin tốt này. Mặc dù Nhạc Băng Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng vẫn ngạc nhiên nói:

- Nhanh vậy cơ à? Vẫn chưa chuẩn bị tốt cái gì đâu.

Đỗ Long không để ý nói:

- Vậy thì làm phần cứng đã rồi từ từ làm phần mềm cũng được, rất nhanh em sẽ có một nhóm thủ hạ, hơn nữa chúng ta có thể gặp mặt nhau mỗi ngày, ha hả…

Nhạc Băng Phong nói:

- Anh không hiểu được, chuyện này không đơn giản như anh nghĩ đâu, không phải là việc anh diy (*) máy tính cá nhân ở nhà. Hơn nửa học sinh trong trường không hề có kinh nghiệm, không thể đưa vào là dùng ngay được. Uhm, chuyện này không thể vội, phải từ từ tìm cách mới được. Chúng ta phải đấu thầu với các công ty có phương án hệ thống thành thạo và tuyển dụng những người thật sự có tài của xã hội.

(*)Do it yourself (DIY, tự tay làm lấy) là một thuật ngữ dùng để mô tả xây dựng, sửa đổi, hoặc sửa chữa một cái gì đó mà không có sự trợ giúp của các chuyên gia.

Nghe thấy những khó khăn mà Nhạc Băng Phong nói, tâm trạng hưng phấn của Đỗ Long dần dần xẹp xuống. Hắn cười khổ:

- Vậy thì phải làm thế nào? Anh đã khoe khoang với bộ trưởng Lư và hiệu trưởng Lý rồi. Sao lúc trước không thấy em nói đến những rắc rối này?

Nhạc Băng Phong nói:

- Anh đừng có học mấy cái vô vị đấy nữa, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện chút đi.

Đỗ Long hỏi:

- Em không phải đi làm à?

Nhạc Băng Phong nói:

- Không đi nữa, dù sao thì cũng không có ai quan tâm đến em cả. Em gọi thêm hai người bạn nữa đến chỗ anh nhé.

Rất nhanh Nhạc Băng Phong và hai người trẻ tuổi nữa đến nhà Đỗ Long. Cô giới thiệu với Đỗ Long:

- Đây là Vương Hồng Lực và Quách Công, họ đều là bạn của em. Một người là chuyên gia về phần cứng điện toán đám mây, một người là cao thủ về lập trình chương trình. Anh đem bản kế hoạch ra đây cho các chuyên gia thật sự sửa lỗi cho.

Vương Hồng Lực và Quách Công đều là những người có bề ngoài không thu hút người khác lắm. Trong đó Vương Hồng Lực thì hơi cao, đeo kính, nhìn có vẻ rất hào hoa phong nhã. Quách Công hơi béo lùn chắc nịch, mười ngón tay lại vừa ngắn vừa thô, không biết cậu ta đánh máy như thế nào nữa.

Đỗ Long luôn miệng hoan nghênh rồi đem bản kế hoạch của mình ra. Dưới con mắt của hai chuyên gia, quả thật bản kế hoạch của hắn lỗi sai chồng chất. Họ cũng không phí lời mà trực tiếp sửa chữa một cách dứt khoát. Chỉ thấy Vương Hồng Lực nói chỉ đạo còn những ngón tay của Quách Công thì đánh nhanh như bay trên bàn phím, thỉnh thoảng bàn phím cũng không phản ứng kịp với động tác của cậu ta. Đúng là cao thủ thì vẫn là cao thủ mà.

Đỗ Long và Nhạc Băng Phong ở một bên không nói câu nào, khi hai người đang liếc mắt đưa tình một cách vui vẻ bỗng điện thoại của Đỗ Long reo lên, cầm lên mới biết là Lâm Nhã Hân gọi tới.

Đỗ Long nhấn nút nghe, hỏi:

- Chị Lâm, có chuyện gì vậy?

Lâm Nhã Hân vừa nghe liền biết hiện giờ Đỗ Long không rảnh nhưng cô vẫn hỏi:

- A Long, lão Vương Hằng Sinh vừa gọi điện cho tôi. Cậu có còn nhớ cái Bát Thần Trường Sinh Điệp mà Chu Dịch Thăng mua ở Myanmar không? Lão Vương nói là đã tìm được người giải và đọc được mấy chữ đó rồi, bây giờ cậu ta đang ở Bắc Kinh…

Đương nhiên Đỗ Long vẫn còn nhớ cái Bát Thần Trường Sinh Điệp hắn đào được ở Myanmar, mặt sau khắc câu chuyện Bát Tiên vượt biển, mặt trước khắc tám bức tranh kì lạ, trong đó có một bức tranh từng xuất hiện trên tiêu đề quyển “sách vàng” mà Đỗ Long thường cầm ngủ khi còn nhỏ. Hắn nghi ngờ rằng quyển sách này có chút liên quan đến Ngọc Điệp. Lão Vương nói ông có người bạn có thể xem giúp cho nên hắn đã để ông cầm về nghiên cứu, không ngờ nhoáng một cái hơn nửa năm thì lão Vương mới có chút tin tức.

Đỗ Long nói:

- Ồ, thật à? Chị hẹn giúp em đi.

Lâm Nhã Hân nói:

- Thế còn việc mà Tô Linh Vân hỏi thì cậu trả lời thế nào?

Đỗ Long nói:

- Đến lúc đó chắc là em rảnh đấy, lúc đó thì nói đi.

Cúp điện thoại xong Nhạc Băng Phong hỏi:

- Là chị Lâm à? Em vẫn chưa gặp chị ấy. Lúc nào đưa em đi gặp chị ấy đi.

Đỗ Long nói:

- Được, bây giờ chị ấy đang ở Bắc Kinh, lúc nào chúng ta cũng có thể gặp chị ấy được. Lần sau hẹn nhau cùng đi ăn bữa cơm là được rồi.

Lão Vương muốn gặp Chu Dịch Thăng còn vội hơn so với dự đoán, rất nhanh Lâm Nhã Hân đã gọi điện thoại đến hỏi Đỗ Long tối nay có rảnh không. Đỗ Long nghĩ một chút, dời thời gian đến thứ bảy rồi lấy danh nghĩa của Nhạc Băng Phong mời Lâm Nhã Hân hôm nay đi ăn cơm tối. Lâm Nhã Hân đồng ý.

Vương Hồng Lực và Quách Công đều là những người làm việc rất chuyên tâm. Bọn họ đã vùi đầu vào làm việc rồi thì không quan tâm cái gì hết, đến cơm trưa cũng là Đỗ Long gọi ở ngoài. Đến lúc gần tối họ vẫn còn bận rộn, Đỗ Long lại gọi cơm bên ngoài rồi mới đi cùng Nhạc Băng Phong, hai người vội vàng đến chỗ hẹn với Lâm Nhã Hân.

Hai cô gái lần đầu tiên gặp mặt đều kinh ngạc vì vẻ đẹp của đối phương, đặc biệt là Nhạc Băng Phong, cô không thể tin là Lâm Nhã Hân hơn cô mấy tuổi, liền hỏi cô xem việc chăm sóc như thế nào. Lâm Nhã Hân nhân lúc Nhạc Băng Phong không chú ý liền nhìn Đỗ Long đầy ẩn ý, chính cô cũng cảm thấy từ lúc quen biết Đỗ Long cảm giác như trẻ ra vài tuổi, đây cũng không phải là giả mà là việc có thật, Lâm Nhã Hân tin là việc biến mất của các nếp nhăn ở khóe mắt chính là công lao của Đỗ Long và sự thật thì đúng là như thế.

Rất nhanh đề tài đã chuyển sang vấn đề đám mây an ninh mà hiện giờ bọn Đỗ Long đang làm. Lâm Nhã Hân tỏ vẻ rất hứng thú và đồng ý bỏ vốn giúp Đỗ Long làm dự án này lớn một chút.

Nhạc Băng Phong khéo léo từ chối đề nghị của Lam Nhã Hân, nguyên nhân chính là vì dự án này là do bộ phận công an làm, để cho tư nhân bỏ vốn ra thì không thỏa đáng, ngoài ra còn xuất phát từ tâm lí đề phòng các cô gái xinh đẹp. Nhạc Băng Phong không muốn Đỗ Long và Lâm Nhã Hân có quá nhiều giao tình.

Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đã sớm biết là sẽ bị từ chối, ánh mắt hai người trao đổi một cái rồi nuốt vào những lời định nói.

Hôm sau Đỗ Long đem bản kế hoạch dự án đã được hai chuyên gia hoạch toán và sọan thảo đến tìm hiệu trưởng Lý. Hiệu trưởng Lý vừa nhìn thấy phí tổn liền giật mình kinh hãi. Làm một cái mô hình cơ bản nhất mà đã cần hơn một trăm triệu cơ à? Nếu là quy mô trên toàn quốc thì đây không phải là con số thiên văn sao? Đem số tiền xây dựng Tam Hiệp ra cũng chỉ đủ lót đáy thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi