CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Đến gần nhà của Triệu Kiếm Hoa, Đỗ Long và Cổ Nguyệt Hồ đã thương lượng xong xuôi các bước hành động tiếp theo. Cổ Nguyệt Hồ còn đưa tới thêm vài người, mọi người bao vây ngôi nhà này lại, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng thì Đỗ Long mới lấy di động ra, thay một chiếc sim điện thoại khác vào, hắn gọi vào số điên thoại mà Cổ Nguyệt Hồ đã điều tra giúp hắn.

-Alo, ai vậy?

Một người nghe máy với giọng ngà ngà say.

Đỗ Long hạ giọng xuống nói:

-Là Triệu công tử phải không? Có người bảo tôi nói với anh, đồng bọn của tên trộm kia đã tố cáo anh, bây giờ tổ chuyên án của Ủy ban Kỉ luật đang họp, họ sẽ nhanh chóng đến nhà anh, anh tự giải quyết đi.

Nói xong Đỗ Long liền tắt luôn điện thoại, Cổ Nguyệt Hồ nói:

-Như vậy liệu có hữu hiệu gì không?

Đỗ Long nói:

-Đánh rắn động cỏ, mọi việc giờ đã không còn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi, tuy nhiên theo tôi đoán, tên này hẳn là sẽ mắc lừa. Những kẻ này ngày thường thì bán sống bán chết lôi bè kết cánh, nhưng khi gặp chuyện thì sẽ lo bóng lo gió, cho nên tôi thấy tỉ lệ thành công của chúng ta rất cao, chúng ta từ từ đợi thôi.

Khi chờ đợi cái gì đấy thì luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, nhưng Đỗ Long lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh còn Cổ Nguyệt Hồ thì gấp đến mức đứng ngồi không yên, thật ra chưa đến nửa giờ sau, đã có người canh ở cửa sau quay lại nói là đã nhìn thấy xe của Triệu Kiếm Hoa trở lại.

Tầm mười phút sau, xe của Triệu Kiếm Hoa đột nhiên đi ra, chờ gã đi được một đoạn, Đỗ long mới lái xe đi theo, đồng thời hắn cũng gọi điện thoại chỉ huy những chiếc xe khác đi đường vòng lên trước để chặn đường. Triệu Kiếm Hoa lái xe rất nhanh, hơn nữa còn đánh võng, vừa nhìn là đã biết gã lái xe khi đang say rượu.

Đỗ Long không dám bám theo hắn quá gần để tránh cho gã nghi ngờ, nhưng không ngờ trên đường lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Chiếc xe chạy như bay trên đường đã khiến mọi người đi trên đường đều chú ý, ven đường có một chiếc xe cảnh sát, chiếc xe cảnh sát đó hú còi đuổi theo xe của Triệu Kiếm Hoa khiến cho gã càng thêm hoảng loạn, gã tăng tốc độ bỏ chạy không ngờ không cẩn thận nên xe đâm thẳng vào dải phân cách, chiếc xe ngừng lại còn gã thì nằm gục ngay trên tay lái.

Cảnh sát giao thông dừng lại ngay sau chiếc xe gặp tai nạn, nhanh chóng thiết lập vòng an toàn, gọi xe cứu thương và cũng chuẩn bị cứu người ra khỏi chiếc xe. Đỗ Long cũng không ngờ mọi việc lại diễn ra như thế này đành tùy cơ ứng biến, hắn đỗ xe đằng trước xe của Triệu Kiếm Hoa rồi tiến đến giúp cảnh sát cứu người.

-Tôi là bác sĩ.

Đỗ Long nói với cảnh sát giao thông:

-Tôi có thể giúp người bị thương cầm máu, anh ta là trợ thủ của tôi.

Cảnh sát giao thông thấy khuôn mặt đầy máu của Triệu Kiếm Hoa liền đồng ý Đỗ Long và một người trẻ tuổi tên là Tiểu Nguyên đến giúp, Cổ Nguyệt Hồ vì tuổi còn nhỏ nên chú cảnh sát không cho cô đi qua đấy.

Đỗ Long tiến vào trong xe, đầu tiên sờ vào mạch trên cổ của Triệu Kiếm Hoa, cảm thấy mạch hắn đập vẫn rất ổn định liền cảm thấy yên lòng, Đỗ Long quay đầu nói với Tiểu Nguyên:

-Cậu ra sau lưng đi, đỡ lấy bả vai anh ta hộ tôi.

Đỗ Long nháy mắt ra dấu với Tiểu Nguyên, Tiểu Nguyên giả vờ giả vịt đỡ lấy bả vai Triệu Kiếm Hoa, một tay kia lại lén lút mở cái cặp da đặt ở ghế sau, trong cặp da vứt lung tung mấy cọc tiền, còn có hơn mười tấm thẻ chi phiếu cùng với mấy tập văn kiện.

Tiểu Nguyên nhanh chóng giấu mấy tập văn kiện nhét vào trong ngực, bỏ mấy tờ chi phiếu cho vào trong túi, cuối cùng y cẩn thận lau dấu vân tay, đem mọi thứ khôi phục nguyên trạng.

Đỗ Long cũng không nhàn rỗi, hắn giả vờ kiểm tra thân thể cho Triệu Kiếm Hoa đồng thời lục soát mấy lần túi tiền của gã, cả di động, chiếc chìa khóa có treo một chiếc usb hình viên đạn bạc đều bị hắn cầm đi, chiếc hòm trên xe cũng bị hắn mở ra kiểm tra. Triệu Kiếm Hoa dường như cảm thấy hành động của hắn nhưng mà lại không thể làm được gì, chỉ có tay gã hơi giật giật, Đỗ Long ấn mạnh vào cổ gã, gã lại hôn mê bất tỉnh.

Làm mọi việc xong xuôi, Đỗ Long và Tiểu Nguyên bắt đầu cùng cố gắng mang Triệu Kiếm Hoa ra khỏi xe, số hắn cũng khá may, chân của gã cũng không bị kẹt bên trong, Đỗ Long đặt gã nằm trên mặt đất, nói với cảnh sát giao thông:

-Vết thương của anh ta không nặng, chỉ có điều là anh ta uống quá nhiều, quá say, đưa anh ta đến bệnh viện là ổn rồi.

Cảnh sát giao thông nói:

-Cảm ơn các anh đã hăng hái giúp đỡ người gặp khó khăn, các anh làm việc trong bệnh viện nào? Các anh lưu lại tên với số điện thoại vào đây đi.

Đỗ Long cười nói:

-Không cần đâu, cứu người là nghĩa vụ của bác sĩ, giờ không có việc gì, chúng tôi đi đây.

Mấy người sau khi lên xe thì nhanh chóng rời khỏi thì nhìn thấy xe cứu thương đi thoáng qua, đi được một quãng xa thì Cổ Nguyệt Hồ mới vui mừng hoan hô lên một tiếng, sau đó xoay người lại hỏi Đỗ Long:

-Sao rồi? Tìm thấy gì rồi?

Đỗ Long đang nghiên cứu những văn kiện kia rồi hắn trả lời:

- Những văn kiện này là bằng chứng chứng minh Triệu Kiến Hoa chiếm đoạt đất công, cô nói đúng, gã tuy chỉ là một tên quan nhỏ nhưng quyền lực trong tay thật sự không nhỏ, gã giúp người khác lấy sau đó lấy tiền hối lộ của người ta, số tiền gã nhận cũng không nhỏ, một mảnh đất là gã đã có hơn trên một triệu, thật là một tên tham quan…

Cổ Nguyệt Hồ vui vẻ nói:

-Nếu thế thì chúng ta có thể dùng những tư liệu này cứu A Đông ra đúng không?

Đỗ Long nói:

-Việc này… Rất khó nói, vật này là con dao hai lưỡi, nếu làm không tốt thì còn làm hại đến A Đông. Triệu Kiếm Hoa cũng không phải người bình thường, chúng ta làm một lần không lưu lại dấu vết thì không sao, trước mắt A Đông đã bị lộ, cho dù chúng ta tạm thời đưa cậu ta ra cũng đã để lại dấu vết rồi, thậm chí ngay cả tôi cũng sẽ gặp phiền toái, bởi vì chính tôi đã gọi điện cho Triệu Kiệt Luân, bọn chúng chỉ cần cho người đi tìm hiểu nhất định sẽ tìm ra.

Đỗ Long dừng lại một chút, tiếp tục nói:

-Đối thủ của chúng ta có thế lực rất lớn, mấy thứ này chỉ có thể khiến cho Triệu Kiếm Hoa gặp chút phiền toái, đối với đồng bọn cũng không có tổn hại gì lớn, gã cùng lắm cũng chỉ đi tù vài ngày là được thả ra, cái chúng ta muốn là khiến cho bọn chúng chịu đả kích thật mạnh, các người bỏ trốn thật xa là xong nhưng tôi thì sao, tôi làm thế nào đây, thật đau đầu…

Cổ Nguyệt Hồ luôn tự cho mình là thiên tài nhưng dù sao tuổi cô ta vẫn còn nhỏ mà thế giới này lại quá phức tạp, nói với Đỗ Long những lời như vậy đến bây giờ mới nhận ra bây giờ thật quá phiền phức rồi.

Cổ Nguyệt Hồ hối hận nói:

-Vậy bây giờ phải làm sao? Tôi thật không cố ý làm hại anh… Rất xin lỗi…

Đỗ Long lắc đầu nói:

-Tôi không trách cô, cái duy nhất cô sai chính là đem tất cả lai lịch của Triệu Kiếm Hoa nói cho tôi biết, nếu không, tôi cũng không gọi cú điện thoại kia rồi.

Cổ Nguyệt Hồ lo lắng nói:

-Vậy làm sao bây giờ?

Đỗ Long nói:

-Chỉ có thể tận lực cố gắng thôi, bây giờ cô hãy nói với những vị anh em kia đừng để lộ tin tức gì.

Cổ Nguyệt Hồ nói:

- Anh yên tâm, bọn họ như anh em của tôi vậy, mọi người nhất định sẽ giữ kín việc này, nhất định sẽ không gây phiền toái cho anh.

Đỗ Long từ chối cho ý kiến chỉ gật đầu rồi nói:

-Những chứng cứ này tôi sẽ giải quyết, còn Vương Hiểu Đông tôi sẽ nhanh chóng đưa cậu ta ra ngoài, chuyện quan trường rất phức tạp, mấy người tốt nhất đừng dây vào.

Cổ Nguyệt Hồ nói:

-Được, tôi và những người làm việc hôm nay, tất cả sẽ rời khỏi Bắc Kinh, tạm thời sẽ không quay lại đây, đợi anh thoát khỏi chuyện này rồi thì tôi sẽ quay lại cảm ơn anh.

Đỗ Long nói:

-Chiếc xe này mấy người xử lí đi, đừng lưu lại dấu vân tay hay DNA, lái suốt đêm đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi