CẢNH SÁT CÓ NGƯỜI YÊU

"Tiểu Mặc." Diệp Tử đi vào phòng bệnh, kêu Tần Tiểu Mặc một tiếng.

"Chị Diệp! Chị tới rồi?" Tần Tiểu Mặc vốn đang đưa lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng Diệp Tử, lập tức quay lại. Tần Đức thì mỉm cười gật đầu chào Diệp Tử.

"Em xếp đồ xong chưa?" Diệp Tử tiến lại, hỏi.

"Sắp rồi, mợ đang giúp em." Tần Tiểu Mặc nói.

"Để chị." Diệp Tử đi lên giúp Tần Tiểu Mặc, mợ Tiểu Mặc quay qua thấy Diệp Tử cũng cười với cô.

Bởi vì hôm qua Tần Kì đã nói với vợ về chuyện hai nàng, cho nên mợ Tiểu Mặc cũng biết Diệp Tử. Mới vừa nghe bà cũng kinh sợ, không phải là chưa từng nghe qua chuyện đồng tính luyến ái, nhưng thật không nghĩ tới nó lại rơi lên cô cháu gái nhà mình. Bây giờ nhìn thấy Diệp Tử, bà cũng dần thấy chuyện đó bình thường, cả hai đều là những cô gái tốt và xinh đẹp...

"Mợ, giúp con thu dọn chút, con và chị Diệp có chuyện cần nói." Tần Tiểu Mặc lôi kéo Diệp Tử chạy ra bên ngoài.

"Được, hai đứa trò chuyện đi."

Tần Tiểu Mặc kéo Diệp Tử ra xa phòng bệnh, nhìn bốn phía không có ai, mới dừng lại.

"Sao vậy?" Diệp Tử khó hiểu nhìn người yêu đang hành động kì quái.

"Hôm nay buổi sáng mẹ của em lại chất vấn, có lẽ không thể nhẫn nhịn nữa, nếu không có cữu cữu ở đó kéo mẹ đi ra ngoài, em..." Tần Tiểu Mặc có chút lo lắng.

"Hèn gì..." Diệp Tử nhỏ giọng than thở.

"Sao?"

"Không có gì, vừa rồi ở bên ngoài đụng tới bọn họ, cữu cữu em nháy mắt ra hiệu với chị, chị thấy sắc mặt dì không tốt, nên nhanh chóng chạy vào nè." Diệp Tử nói.

"Vậy... Vậy làm sao bây giờ? Phải ngã bài sao?" Tần Tiểu Mặc thực sợ hãi.

"Không có gì đâu, nói rõ ràng cũng tốt, sớm hay muộn cũng phải nói rõ. Có chị ở đây... Hôm nay chị không rời em một bước, chuyện gì đều có chị cùng em." Diệp Tử cầm tay Tần Tiểu Mặc, an ủi.

"Uhm"

Tần Tiểu Mặc xoay người, kiễng chân, giơ hai tay ôm cổ chị Diệp, hai người ôm nhau thật chặt.

Phi thường không khéo chính là, vụ ôm ấp này bị bà Tần và Tần Kì mới vừa đi lên lầu thấy được. Bà Tần bộc phát cơn tức, dù sao bà cũng nhẫn nại quá lâu rồi.

Tần Kì vừa thấy, liền ở trong lòng kêu to không tốt, đây là cái gì tình huống a...

"Tần Tiểu Mặc!"

"Con buông tay ra cho mẹ!" Bà Tần tức điên kêu lên.

Chân bà cũng không nhàn rỗi, rất nhanh bước đến Tần Tiểu Mặc và Diệp Tử. Tần Kì theo sau, vẻ mặt đầy lo lắng. Hai nàng đang ôm nghe đến tiếng quát to của bà Tần, tựa như điện giật lập tức buông nhau ra.

"Mẹ..." Tần Tiểu Mặc thấp giọng kêu một tiếng.

"Con đừng gọi ta!" Bà Tần đi đến trước mặt Tần Tiểu Mặc, nói với nàng.

Diệp Tử nắm chặt tay Tần Tiểu Mặc, cái gì cũng đều chưa nói. Tần Tiểu Mặc cảm nhận được lực siết của Diệp Tử, nổi lên lo lắng, chị Diệp nói không sai, loại chuyện này sớm hay muộn đều phải nói rõ ràng.

"Mẹ, kỳ thật mẹ đã sớm phát hiện phải không, con cùng chị Diệp đang quen nhau. Từ ngày mẹ thay đổi thái độ với chị Diệp, tụi con đã biết... Nhưng con vẫn luôn tránh né, trừ bỏ nguyên nhân thân thể bên ngoài chưa được khoẻ, còn một nguyên nhân lớn hơn là do con yếu đuối, sau khi quen chị Diệp, con chưa bao giờ dám nghĩ nói thẳng thắn với mẹ, chị cũng biết nhưng vẫn luôn bao dung con. Mà mấy tháng nay, mẹ cứ nhắm vào chị Diệp, chỉ cũng chưa bao giờ muốn từ bỏ con. Mẹ... chị Diệp không có sai, lại vì con mà chịu nhiều uỷ khuất, hôm nay con cũng không muốn tiếp tục gạt mẹ, nhưng con hy vọng mẹ có thể hiểu cho tụi con..."

"Hiểu? Hiểu cái gì? Hiểu rằng con gái của ta là một đứa biến thái sao!!!! " bà Tần quả thật muốn giận điên, quát lên với Tần Tiểu Mặc.

"Mẹ! Chúng con không phải biến thái!" Thanh âm Tần Tiểu Mặc cũng sắc bén hơn, mẹ của nàng lại còn nói các nàng là biến thái, đây là mẹ của nàng hay sao...

"Được rồi, quan điểm của mẹ và tụi con không giống nhau, mẹ không hy vọng con của mẹ khác biệt những người khác, mẹ cho đây là biến thái, nhưng mẹ nghĩ rằng con muốn khác người sao! Mẹ cho rằng đứa con mà mẹ sinh ra khác người sao!" Tần Tiểu Mặc dùng sức nói lớn.

"Bát!" Bà Tần vươn tay tát Tiểu Mặc một cái, không hề nhẹ. Cái nhẫn đeo trên tay sướt qua gò má Tiểu Mặc, để lại vệt máu thật dài.

"Tiểu Mặc!!!!"

Diệp Tử và Tần Kì đồng thời kêu lên. Con gái nhà ai trên mặt có sẹo cũng đều không tốt, Tần Kì nóng nảy, chạy tới kéo nàng đi đến phòng sơ cứu.

"Dì, chúng con không có sai, nhưng vẫn rất xin lỗi dì, đã làm dì thương tâm..." Diệp Tử nghiêm túc nói một câu với bà Tần, rồi cũng đuổi theo hai người kia.

Bà Tần thất thần đứng tại chỗ, nhìn bàn tay vừa mới tát Tần Tiểu Mặc, máu còn lưu lại trên nhẫn.

Lúc bác sĩ giúp Tần Tiểu Mặc bôi thuốc, Diệp Tử ngồi bên cạnh giúp Tiểu Mặc lau nước mắt. Tần Kì thì đứng ngoài cửa gọi điện cho vợ mình, kêu vợ mang đồ đạc và dẫn bà Tần về nhà trước, thuận tiện khuyên nhủ bà Tần làm cho tình hình dịu đi một chút.

"Haizz, con gái thật là yếu đuối, chỉ sướt nhỏ, khóc cái gì, yên tâm, sẽ không để lại sẹo..." Bác sĩ là một ông chú trung niên, cho rằng Tần Tiểu Mặc sợ dung nhan bị huỷ nên mới khóc thành như vậy.

"Tốt rồi, cảm ơn bác sĩ..." Diệp Tử nói với bác sĩ.

"Uh, xong rồi, trở về cẩn thận đi, đừng để miệng vết thương dính nước, cô là chị của nàng đúng không..."

"Vâng" Diệp Tử gật gật đầu.

"Vậy cô nhớ rõ giúp nàng thay thuốc, thay lần đầu sẽ hơi đau, nhưng lần sau nữa sẽ không còn cảm giác đau."

"Tốt, cảm ơn bác sĩ, chúng tôi đi đây."

Diệp Tử lôi kéo Tần Tiểu Mặc đi ra phòng bác sĩ, nhìn thấy Tần Kì còn cầm di động gọi ai đó.

"Không chịu đi? Em khuyên nhủ thêm đi, chuyện này cũng không thể làm loạn ở bệnh viện." Tần Kì cau mày, sự tình thật khó giải quyết, vô cùng khó giải quyết, bây giờ bà Tần gây sức ép không chịu một mình trở về, trừ khi mang Tần Tiểu Mặc theo.

"Tiểu Mặc? Hiện tại con và Tiểu Mặc tốt hơn đừng nhìn thấy nhau, mỗi người cần yên tĩnh một chút, haizz..." Tần Kì vừa quay đầu, nhìn thấy Tiểu Mặc và Diệp Tử.

"Tiểu Mặc a... Chuyện này..."

"Đi thôi, trở về nói rõ ràng với mẹ." Tần Tiểu Mặc nức nở, nhưng vẫn thực kiên định.

"Tiểu Mặc, nếu không..." Diệp Tử nhíu nhíu mày, cô cảm thấy chuyện này cũng có thể chậm rãi, nhìn vết thương trên mặt Tần Tiểu Mặc, cô đau lòng chết được, nếu bà Tần nhất thời không khống chế được, lại tát thêm cái nữa thì làm sao.

"Không sao, cần thiết nói rõ ràng, để càng lâu càng khó chịu." Tần Tiểu Mặc vùi đầu vào ngực Diệp Tử, khóc một hồi, sau đó lôi kéo Diệp Tử đi đến phòng bệnh. Tần Kì theo ở phía sau, nghĩ tốt hơn hắn nên đứng bên cạnh bà Tần, nếu bà có nhất thời xúc động nữa, hắn sẽ lập tức giữ chặt tay lại.

Trong phòng bệnh, mợ Tiểu Mặc đang khuyên nhủ bà Tần, Tần Đức cũng mới vừa biết được chuyện này, bất quá hắn là người trẻ tuổi, tư tưởng quan niệm cũng tương đối cởi mở, rất nhanh chọn xong lập trường của mình là đứng về phe em họ.

"A Lệ, em nói, cái này có giống ai không, làm sao chị phải gặp chuyện này chứ, nhiều năm như vậy, chị cái gì cũng theo ý nó, chỉ có chuyện này, chị kiên quyết không đồng ý." Bà Tần nói với em dâu.

"Chị dâu, chuyện của mấy đứa nhỏ người lớn cũng không quản hết được, hơn nữa.. Còn có A Nhuận mà, Tiểu Mặc cũng đâu cần phải nối dõi tông đường cái gì nha..." Mợ Tiểu Mặc có thể đoán được tâm ý của bà Tần, rất có phương hướng khuyên nhủ.

"Tuy là nói như thế, nhưng mà..." Bà Tần nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng.

"Không phải là vấn đề nối dõi tông đường, A Lệ, nó như vậy chính là không đúng, trái với lẽ thường, hai đứa con gái, có thể cùng sống qua ngày tháng sao?"

"Chị dâu, không thể nói vậy, chị xem chị..."

"Chị cũng không thể đánh Tiểu Mặc a, rủi mà để sẹo trên mặt thì kì lắm." Mợ Tiểu Mặc đều đau lòng cho nàng.

"Cái này... Chị cũng rất hối hận, nhưng chỉ là vì nhất thời xúc động thôi." Bà Tần hít một hơi, con gái của mình mà, một bàn tay đánh nàng như vậy, bà so với ai khác đều đau hơn.

"Dì à, thật ra xã hội bây giờ đã cởi mở thông thoáng nhiều rồi, mấy chuyện đó..."

Tần Đức thấy mẹ hắn không khuyên nhủ được, liền muốn thử xem sao, nhưng bà Tần làm gì có nghe lọt tai lời nào, lúc này bà chỉ một lòng một dạ nghĩ mang Tần Tiểu Mặc đi về nhà.

"Mẹ." Tần Tiểu Mặc nắm tay Diệp Tử đi tới, kêu bà Tần một tiếng.

"Theo mẹ về nhà." Bà Tần đứng lên, kéo tay Tần Tiểu Mặc muốn rời đi.

"Mẹ!" Tần Tiểu Mặc thử giằng tay ra, nhưng khí lực bà Tần rất lớn, lôi Tần Tiểu Mặc bước đi, Diệp Tử vốn cũng đang nắm tay Tiểu Mặc nhưng bị bà Tần lôi đi như vậy, cô sợ Tiểu Mặc bị thương, đành phải thả tay ra, đi theo phía sau hai người.

Trong tình thế lộn xộn, bà Tần đẩy Tiểu Mặc vào taxi, cả nhà Tần Kì thì đi cùng xe Diệp Tử lái đến nhà Tiểu Mặc.

"Tiểu Tử, mẹ của nàng tính cách cứ như vậy, con đừng để ý... Cũng không thể trách bà ấy, người lớn rất khó tiếp thu mấy loại chuyện này." Tần Kì nói với Diệp Tử.

"Không có sao, hiện giờ con chỉ lo lắng cho Tiểu Mặc, nàng..."

"A, đừng lo, tuy chuyện này khó khăn, nhưng mẹ của nàng khẳng định sẽ không đánh nữa, mới đánh một cái đã hối hận." Mợ Tiểu Mặc an ủi.

"Dạ." Diệp Tử chạy theo sau taxi, trong lòng rối loạn, cũng không biết có nghe tiếp Tần Kì nói cái gì không nữa.

"Dì!" Tới dưới lầu, Diệp Tử ngừng xe, gọi lại bà Tần lúc này đang muốn kéo Tiểu Mặc lên lầu.

"Cô đừng gọi tôi, về sau cũng xin cô đừng đến tìm Tiểu Mặc. Muốn tôi tác thành cho hai người sao." Bà Tần nói xong cũng bắt đầu rơi nước mắt.

"Dì à..." Diệp Tử không biết mình nên nói cái gì đây, cô có thể cự tuyệt sao, một người lớn tuổi hơn cô nói ra chữ "xin" với cô cũng đủ cho cô biết bà Tần rất rất phản đối chuyện cô và Tiểu Mặc. Nhưng mà... cô thật sự không thể đáp ứng.

"Thật xin lỗi dì." Diệp Tử chỉ có thể lặp lại câu xin lỗi.

"Mẹ... Con xin lỗi, con... con không muốn cùng chị Diệp tách ra, mẹ đừng ép con." Tần Tiểu Mặc khóc đến nghẹn, một câu mà nói lắp một hồi mới xong.

"Hôm nay, con chọn mẹ hay chọn nó, chính con chọn đi." Bà Tần buông tay ra, đứng yên tại chỗ nói một câu như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi