CẢNH SÁT CÓ NGƯỜI YÊU

Tần Tiểu Mặc vừa đi, Diệp Tử liền từ trên giường ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra không biết là gọi cho ai.

"Ngày hôm qua chuyện tôi nói với anh làm đến đâu rồi?"

"Bộ đội đặc chủng xuất ngũ? Uhm, được vài người à?"

"Tốt lắm, cứ như vậy, bảo vệ nàng cho tốt."

"Đã làm phiền anh. Uh, cảm ơn.""

Cúp điện thoại, Diệp Tử hít một hơi, cô còn có thể làm được gì nữa không nhỉ, không biết thế nào mới có thể bảo vệ nàng thật tốt. Khả năng nàng biết mình làm mấy chuyện này sẽ giận cho coi, nhưng vẫn phải làm thôi.

Diệp Tử nghĩ rằng, nếu nàng tức giận, vậy cứ "gần gũi" nàng đi, thế thì nàng sẽ không giận nữa.

************

Tổng cục

"Sao các người đến sớm vậy?" Tần Tiểu Mặc ngạc nhiên nhìn các thành viên tổ chuyên án trong phòng làm việc, hình như còn thiếu mỗi mình nàng là đủ.

"Ôi trời, toàn là quang côn, công tác đặt lên hàng đầu. Dáng vẻ không có tiêu sái được như cô đâu." Mọi người sôi nổi cười nhạo Tần Tiểu Mặc vài câu, sau mới bắt đầu công việc.

Trần An Khánh đứng ở chính giữa, tất cả mọi người vây quanh hắn, nghe hắn lặp lại một lần nữa kế hoạch an bài.

"Bác Văn, anh dẫn người theo hướng này. Chỗ này có lùm cỏ tương đối cao, có thể núp bên trong."

"Được".

"Tiểu Mã. Nơi này là góc chết, anh thủ tại chỗ này. Rất quan trọng, phải cẩn thận một chút"

"Rõ."

Trần An Khánh an bài hết thảy, Tần Tiểu Mặc mới phát hiện hắn không nói gì đến nàng.

"Tổ trưởng, còn tôi đâu, anh còn chưa sắp xếp cho tôi." Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Trước hết cô không cần tiến vào, cô và Hiểu Yến ở bên cạnh chờ sưu tập bằng chứng." Trần An Khánh chỉ chỉ vào một vị trí trên bản đồ.

"Cái gì? Tôi thu thập chứng cứ? Không cần, tôi muốn cùng đi bắt tội phạm, thân thủ của tôi tốt lắm a." Hôm trước rõ ràng không phải an bài thế này, làm sao đến lúc ra trận tổ trưởng lại thay đổi công tác chứ.

"Tần Tiểu Mặc! Cô kỳ thị công việc thu thập chứng cứ sao? Tổ chuyên án chúng ta là một chỉnh thể, thu thập chứng cứ cũng là công việc quan trọng hàng đầu, không có chứng cứ làm sao khởi tố?!" Quả nhiên, Tần Tiểu Mặc vừa nói xong đã bị Trần An Khánh giũa cho một trận.

Tần Tiểu Mặc cau mày nghĩ nghĩ, tổ trưởng nói cũng đúng, là do mình quá mức bướng bỉnh. Đã xảy ra sự tình lần trước, hiện tại mọi người đều sợ nàng lại xảy ra chuyện gì.

"Được rồi." Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ đồng ý.

"Uh, vậy thì được rồi. Thu thập chứng cứ cũng là công việc kỹ thuật, cô và Hiểu Yến nên học hỏi, còn nữa... bởi vì không chỉ có mỗi chúng ta coi trọng chứng cứ mà bọn tội phạm cũng vậy, cho nên đánh nhau là không thể tránh được, cô có thể đối phó, nhưng Hiểu Yến không được, nàng luôn làm văn án, trước kia ở cảnh giáo cũng cái học cái không, nên nhiệm vụ khác của cô chính là bảo vệ Hiểu Yến. Còn chuyện đánh nhau kia có mấy đại lão gia chúng tôi còn sợ chưa đủ sao." Trần An Khánh làm công tác tư tưởng cũng rất tốt a.

"Được, cứ giao Hiểu Yến cho tôi, cho dù kề bên thương tử cũng sẽ không để nàng bị tổn thương gì." Tần Tiểu Mặc cam đoan nói.

"Nói bừa!" Hiểu Yến bất mãn đánh Tần Tiểu Mặc một chút.

Lúc này, điện thoại Trần An Khánh vang lên. Mọi người yên tĩnh trở lại, để tránh quấy rầy hắn.

"Alo."

"Uh, cái gì?! Uh, được. Chúng ta lập tức đến đó." Trần An Khánh ít ỏi nói vài câu liền cúp điện thoại, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

"Tổ trưởng, làm sao vậy?" Mọi người sôi nổi hỏi.

"Sự tình có biến, bọn họ giống như muốn dời nhà xưởng, không biết có phải là chúng ta bị bại lộ rồi không." Trần An Khánh cau mày nói.

"Vậy giờ sao? Làm thế nào đây?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Án binh bất động. Điều tra viên đã đi theo sau, xem bọn hắn muốn đi đâu."

"Nhưng mà tổ trưởng, vì cái gì không trực tiếp bắt hết một lưới."

"Tên đại ca không có xuất hiện, chúng ta mà động thủ sẽ đả thảo kinh xà." Trần An Khánh ngồi xuống."

"Đi thôi, giờ chúng ta đi qua đó xem sao, nên che giấu cho tốt, đừng kinh động bọn họ."

"Rõ."

"Bác Văn, các người để lại vài người chờ tin tức từ chúng tôi, Tiểu Mặc và lão Mã có thể đi theo tôi."

"Được."

Trần An Khánh mang theo Tần Tiểu Mặc cùng lão Mã lên xe, đi ra hướng bến tàu theo lời điều tra viên.

"Đây là đường đến bến tàu?" Tần Tiểu Mặc hỏi.

"Uh, bọn chúng hình như muốn đến bến tàu. Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, chỗ bến tàu lần trước." Trần An Khánh rít điếu thuốc một hơi.

"Tổ trưởng, không thích hợp, khẳng định có bẫy gì đó, chỗ bến tàu không thể giấu đồ đó được." Tần Tiểu Mặc nói.

"Tôi nghĩ cũng đúng, đám hải quan kia rốt cuộc thu được ưu đãi gì mà rõ như ban ngày dám bao che cho chúng."

"Tổ trưởng, nếu bọn họ mua được hải quan, công tác của chúng ta không phải rất khó khai triển sao."

"Tôi vừa gọi điện thoại cho cấp trên, yên tâm đi, chuyện này cấp trên sẽ giúp chúng tôi giải quyết, bất quá có lẽ phải chờ thêm một chút."

"Tiếp tục quan sát, trước hết phải tìm ra hang ổ bọn chúng." Tần Tiểu Mặc nói.

"Đúng, bước tiếp theo nên tính toán như vậy."

"Thật phiền toái, vất vả lắm mới tìm ra, giờ lại như vậy." Tần Tiểu Mặc hít một hơi.

"Tôi nhận đi, điều tra là sở trường công tác của tôi, cắm chốt thôi." Lão Mã mở miệng.

"Được, vậy nhiệm vụ này giao cho cẫu. Trong vòng một tuần phải tìm ra hang ổ của chúng." Trần An Khánh vốn cũng tính toán như vậy, nếu lão Mã tự nói ra thì càng tốt hơn...

"Tới rồi." Ba người chọn một nơi tương đối bí mật ngừng xe lại, nhưng không có xuống xe, mà ngồi trên xe nhìn.

"Là bọn hắn sao? Lén lút thế kia." Tần Tiểu Mặc chỉ chỉ một gã đang lén lút đi bên ven đường.

"Thoạt nhìn rất giống."

Trần An Khánh xuất ra bộ đàm hỏi điều tra viên.

"Uh, đây là một tên trong số chúng, hình như còn quản lý cái gì nữa." Trần An Khánh nói với bọn họ.

"Xuống xe thôi." Lão Mã nói với Tần Tiểu Mặc.

"Được."

"Chỗ lùm cây này cũng rất rậm rạp, ngay mai tìm người theo dõi trong này, điểm bí mật, đừng làm cho chúng phát hiện." Trần An Khánh bắt đầu quan sát địa hình xung quanh.

"Được."

"Nhìn kìa! Hắn vào chòi gác bảo vệ! Hắn vào đó để làm chi?" Tần Tiểu Mặc vỗ vỗ Trần An Khánh, kêu hắn chú ý một chút.

"Không biết, nhìn đi."

Bọn họ ở chỗ này chờ nửa tiếng, người nọ cũng không có đi ra, Tần Tiểu Mặc cảm thấy có chút kỳ quái.

"Không đúng lắm a tổ trưởng..."

Tần Tiểu Mặc mới vừa mở miệng, có một người từ trong đi ra, cũng không phải gã vừa rồi.

"Tổ trưởng! Có một người đi ra, không phải tên kia! Cái chòi gác nhỏ vậy sao có thể chứa hai người, bọn họ làm gì bên trong chứ?" Lão Mã nói ra nghi hoặc trong lòng.

Vừa dứt lời, phía sau tên đàn ông đó có vài người lục tục đi ra, hình như là bảo tiêu.

"Tiên sư bố mày." Tần Tiểu Mặc thình lình tuôn ra một câu chửi tục, làm Trần An Khánh và lão Mã sợ hãi.

"Cô làm sao vậy?" Trần An Khánh hỏi.

"Người kia... giống như tôi nhận thức qua..." Tần Tiểu Mặc nhíu mày nói.

"Cái gì?" Trần An Khánh quay đầu lại, cau mày. Nhìn Tần Tiểu Mặc xuất ra camera chụp lại người nọ, sau đó mới lên tiếng hỏi.

"Cô như thế nào nhận thức hắn."

"Anh cùng cha khác mẹ, gần đây gặp qua vài lần." Tần Tiểu Mặc nói.

"A? nói như vậy..."

"Hắn quả thật có chút vấn đề, tổ trưởng chờ trở về tôi sẽ nói với anh cụ thể, mấy ngày nay cứ cho người trước theo dõi hắn, tôi biết hắn ở chỗ nào."

"Được, trở về thôi." Trần An Khánh lái xe rất có kỹ thuật, tránh đi vài cái đèn xanh đèn đỏ, mau chóng trở về tổng cục.

***************

Tổng cục

"Về rồi sao?" Bác Văn đứng lên.

"Uh."

"Kêu mấy người khoa kỹ thuật lại đây. Đúng rồi, Tiểu Mặc, cô cũng lại đây." Trần An Khánh ngay cả nước miếng còn chưa nuốt đã kêu Tần Tiểu Mặc vào văn phòng.

Thời gian kế tiếp, Trần An Khánh an bài xong hết thảy công việc theo sự hiểu biết của Tần Tiểu Mặc rồi mới thả cho Tiểu Mặc về nhà.

Tần Tiểu Mặc thu dọn đồ đạc chạy ra văn phòng, nhìn thấy Diệp Tử ngồi trên xe. Bảo vệ gác cửa đã sớm nhận thức Diệp Tử, nên cũng không ngăn cản cô tiến vào.

Diệp Tử thấy Tần Tiểu Mặc, ngạc nhiên mở to miệng.

"Kinh ngạc cái gì, không phải chị biết hôm nay tình huống có biến mới đến chờ em sao?" Tần Tiểu Mặc lên xe, nói với Diệp Tử.

"Không phải a, chị không biết em làm nhiệm vụ ở đâu nên cứ tới đây chờ em, nghĩ xong nhiệm vụ em khẳng định sẽ về đây. Xảy ra chuyện gì sao?" Diệp Tử không hiểu chuyện gì.

"A, về rồi nói với chị. Mau lái xe đi. Em đói chết rồi." Tần Tiểu Mặc nói.

"Uh."

Dọc theo đường đi, Diệp Tử cau mày, cũng không nói chuyện. Tần Tiểu Mặc phát hiện không ổn, vì thế cẩn thận lên tiếng: "Chị Diệp, chị bị sao vậy?"

"Tần Tiểu Mặc, em không biết chị đang lo lắng sao?"

"Em... Em biết mà..."

"Vậy hôm nay không có hành động sao em không báo chị biết?"

"Em... Nhất thời quên..." Tần Tiểu Mặc trong lòng chợt nhói, nàng thật không có nghĩ tới chuyện này.

"A, Tần Tiểu Mặc, chị không quan trọng so với công tác của em đúng không, chị cũng đâu có làm chậm trễ công tác của em, em chỉ cần bỏ ra vài giây đồng hồ gửi một cái tin nhắn hoặc gọi điện báo một câu thì có thể ảnh hưởng sao?" Diệp Tử nghĩ đến liền tức giận, cô ở nhà lo lắng ăn ngủ không yên, ngược lại nàng huỷ bỏ nhiệm vụ cũng không nói một tiếng.

"Em không phải, chỉ là em không nghĩ tới..." Tần Tiểu Mặc bị Diệp Tử nói đến trong lòng khó chịu muốn chết, đúng vậy, sao nàng không nghĩ tới chuyện nhắn tin cho chị Diệp vầy nè, đã biết rõ ràng chị Diệp rất lo cho nàng.

"Được rồi." Diệp Tử không để cho Tần Tiểu Mặc nói nữa, ấm ức trong lòng không dễ dàng cởi bỏ như vậy.

Chị Diệp lần đầu tiên dùng loại này ngữ khí cùng loại vẻ mặt này đối với mình, Tần Tiểu Mặc kích động đến không biết nên làm cái gì cho tốt bây giờ, hốc mắt lập tức đỏ lên, mở miệng ra muốn nói, nhưng lại không biết có thể nói cái gì, giải thích cũng không ích gì, vừa rồi chị Diệp cũng đã nói rồi, đúng là lỗi của mình.

Diệp Tử lái xe đến nhà hàng Quảng Đông mà các nàng thường ăn, đậu vào bãi xe.

"Xuống xe ăn cơm." Nói xong lời này, Diệp Tử đi xuống xe. Tần Tiểu Mặc cũng xuống xe, ở sau lưng nàng, nhắm mắt theo đuôi.

"Chào cô, xin hỏi đi mấy người ạ?"

"Hai người."

"Vâng, bên này."

Ngồi xuống, Diệp Tử không thèm nhìn đến thực đơn, theo thói quen gọi vài món Tiểu Mặc thích ăn, sau đó ngồi yên một câu cũng không nói.

"Chị Diệp... em..."

"Chị đừng giận em, là em sai..." Tần Tiểu Mặc thành khẩn nhận sai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi